Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1793: Lên trời! (1)

Hơn nữa, bọn họ năm đó, chắc cũng phải đè thấp người ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, cũng không thể sống qua khỏi thời đại Thượng cổ.
Cũng vì vậy.
Vào lúc này.
Nhìn thấy Doanh câu – người phải đối mặt với Hiên Viên kiếm.
Ở trong lòng mấy người bọn họ, lại có một loại tâm trạng vui vẻ nho nhỏ đang lưu chuyển.
Giống như nhà thu nhập thấp trong thôn nhìn thấy nhà giàu nhất trong thôn lúc trước phá sản đến không có nhà để về.
Giống như đám học sinh cá biệt trong lớp nhìn thấy học bá ngày xưa thi rớt trường đại học.
Sở dĩ lại sinh ra loại cảm giác này, đương nhiên là bởi vì bọn họ - một cách tự nhiên – đã đặt bản thân ở dưới Doanh câu.
Đương nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
Rất nhiều lúc, thật ra thì Doanh câu cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, thậm chí, cả loại chuyện như “sinh tử” này, thật ra thì cũng không đặt ở trong lòng.
Chết, không đáng sợ.
Nhưng điều đáng sợ là, bị chết bằng phương thức không có mặt mũi.
Từ thời Thượng cổ đi theo Hoàng Đế chinh chiến khắp thiên hạ, khai sáng thế cục của loài người, đến sau khi phản bội Hoàng Đế một mình đi đến địa ngục, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử, có lẽ chính bản thân Doanh câu cũng không nhớ được.
Trong biết bao nhiêu trận chiến đánh giết như vậy, nếu như anh ấy bị giết, ngược lại thật sự không thiệt thòi, cũng coi như là chết có ý nghĩa, chết có thể hiểu được.
Nhưng từ sau khi chém chết Xi Vưu, muốn tìm được một người có thể giết chết anh ấy, thật sự quá khó khăn rồi.
Cho dù là Tiên vương năm đó, nói thật, cũng chỉ có thể vừa đủ “chết”, nhưng nếu bạn nói muốn khiến cho ông ta hoàn toàn tan thành mây khói.
Khó khăn.
Thực sự rất khó.
Loại hàng nhái cao cấp như Nửa gương mặt đây, cũng có thể dưới tình huống chỉ còn lại Nửa gương mặt mà sống tạm bợ cho tới hiện tại, các kẻ địch năm đó còn không thể giết chết được anh ta, thì càng đừng nói đến hàng chính hãng như Doanh câu.
Sống và chết, anh ấy thực sự đã không coi trọng nữa.
Thế nhưng loại cảm giác bị người ta kề kiếm lên cổ, buộc bạn đi chết thế này, kiểu chết thế này, Doanh câu không thể chấp nhận được.
Cho dù là thanh kiếm kia, là kiếm của Hoàng Đế.
Cho dù là quy tắc kia, là ý niệm của Hoàng Đế.
Thế nhưng.
Như vậy thì sao chứ?
Lúc Nhân chủ còn sống, tôi còn có thể làm phản tự đi ra ngoài, huống hồ là hiện tại, thân thể của anh, đã sớm chôn vùi theo cát bụi của lịch sử rồi!
Doanh câu di chuyển.
Đứng nguyên tại chỗ chủ động chờ thanh kiếm kia đâm xuống, cũng không phải là phong cách của anh ấy, anh ấy chủ động đi lên, giống như dưới chân có một cái thang nhìn không thấy sờ không được nhưng lại thực sự tồn tại, đang làm điểm tựa cho anh ấy, để cho anh ấy bước từng bước từng bước một, lên trời!
Uy áp giống nhau, cục diện tương tự, tình cảnh như nhau.
Giải Trãi lựa chọn tự sát.
Phủ Quân lựa chọn trốn tránh.
Bồ tát nói ông ta nhanh chân đi ngắm phong cảnh, nhìn như là chủ động, nhưng trên thực tế, đã buông tha cơ hội giãy dụa rồi.
Mà ở vị trí của Doanh câu.
Thì lại chủ động đi lên, vừa đi lên, đánh thẳng lên trên!
Đây mới là phong cách của Doanh câu, đây mới là lý tưởng của anh ấy.
Không gian, có thể mài mòn hết tất cả mọi cứng rắn.
Thời gian, có thể xóa đi tất cả mọi góc cạnh.
Hiên Viên kiếm.
Cứ treo ở nơi đó, vào tối nay, nó thay thế cho vầng trăng sáng, khiến cho mình tự phát ra ánh sáng.
Mà trên đường Doanh câu lên trời.
Theo từng bước từng bước nâng lên, từng bước từng bước một đi lên cao.
Cơ thể của anh ấy, đang tiêu tan.
Cho dù là bộ thân thể này, là nhục thân của ông chủ Châu, mấy năm nay, cũng rèn luyện và ăn đánh biết bao nhiêu, lúc này cũng đã rót sức mạnh của Doanh câu vào, vẫn đang trong trạng thái không ngừng tiêu tan.
Linh hồn của anh ấy, cũng đang tan đi.
Cho dù là bên trong linh hồn này, còn có Phủ Quân đời cuối cùng – cũng không biết là đã quên mất hay là cố ý vẫn ở lại chỗ Thái Sơn, vào lúc này, cũng vẫn khó mà ngăn cản được loại kết cục phong hóa rồi tiêu tán này.
Nhục thân, là thứ chuyên chở vạn vật.
Linh hồn, là bản chất của sự tồn tại.
Theo từng bước từng bước một đi lên.
Linh hồn và nhục thân của Doanh câu, đã đều đã tiêu tan.
Nhưng mà.
Anh ấy vẫn còn ở đó.
Anh ấy vẫn còn đang bò!
Tử nhã tinh thần, sinh triều như lộ.
Phong sương tiêu ngô cốt.
Liệt nhật phần ngô phách.*
(*chết tựa như ngôi sao, sống tựa như sương / Gió và sương hủy hoại xương cốt của ta / Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt hồn phách của ta.
Nhưng nếu dự định của tôi bất hủ, thì tôi… bất hủ!
Rất nhiều cặp mắt khắp bốn phía, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tất cả những chuyện ở nơi này, sự tinh ranh xảo quyệt của bọn họ, ánh mắt cay độc của bọn họ, đương nhiên bọn họ nhìn thấy, ở vị trí lồng ngực trên cơ thể tâm trí của Doanh câu, vẫn còn đang sống chết che chở một khe hở màu lam.
Ở trong mắt những người ở cấp độ như bọn họ, đó thật sự là một linh hồn thông thường đến không thể thông thường hơn được nữa.
Mà lúc này.
Dường như ý niệm cùng với nhiệt huyết của Doanh câu cũng không lây nhiễm được ông chủ Châu một chút nào.
Anh chẳng qua chỉ nói ra một câu nói mang theo sự vui vẻ.
- Ha, bắt đầu từ ngày mai, lúc rời giường đánh răng rửa mặt rốt cuộc cũng không cần nhìn gương mặt của Từ Nhạc nữa rồi, thật tốt.
Suy nghĩ một chút.
Lại có chút bất đắc dĩ bồi thêm một câu:
- Đó là nếu như còn có ngày mai mà nói.

Bước lên trời.
Ý định vững vàng như tảng đá trong cơn sóng lớn, từ đầu đến cuối đều đứng sừng sững!
Phong thái người này, quả thật là tuyệt thế.
Có lẽ.
Đây chính là vị Vua cương thi thực sự đi.
Vốn là kẻ chết để được sống, vốn là kẻ không vào được luân hồi, vốn là kẻ thần căm quỷ ghét.
Doanh câu giống như năm đó, khi phản bội Hoàng Đế rời đi.
Lựa chọn lúc Hoàng Đế đã đánh bại được Xi Vưu, đã trở thành công chủ của Nhân tộc mà rời đi.
Bản thân chuyện đó là một loại tự đày ải và tách biệt, đánh dấu việc mình đã hoàn toàn đối lập với dòng chảy chính.
Đúng như lúc này.
Cả thế giới này.
Đều đáp lại một sự bài xích điên cuồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận