Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1005: Không phải là không báo cáo! (1)

Nếu không thì chẳng lẽ lại giống như một kẻ ngu ngốc, chạy nơi này để suy nghĩ về nhân sinh?
Đi thang máy lên khu nội trú ở tầng năm, chỉ có duy nhất một phòng bệnh, ở cửa có hai cảnh sát đang canh giữ.
Lúc Vương Kha đi tới, lấy giấy chứng nhận của mình ra, phía bên Châu Trạch, hai cảnh sát bởi vì nguyên nhân Trương Yến Phong nên cũng có biết Châu Trạch, cho nên đã trực tiếp cho vào trong.
Bác sĩ vừa mưới kiểm tra cơ thể cho cô bé, bây giờ đang truyền nước biển.
Cô bé đã thay một bộ quần áo khác, hẳn là cũng đã lau người rồi, bây giờ đang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng so với lúc đầu ở trong căn hầm kia thì đã tốt hơn rất nhiều.
- Còn nhớ chú không? Chú tới thăm con, mang cho con chút đồ ăn này.
Vương Kha rất ôn hòa nói.
Rõ ràng là cô bé không sợ Vương Kha.
Dù sao Vương Kha cũng ăn cơm bằng cái nghề này.
Nếu như không có được chút bản lãnh đạt được sự thân thiết cùng với hảo cảm này.
Còn lăn lộn cái rắm?
Chẳng qua là.
Vương Kha vừa đặt đồ xuống.
Để lộ ra một bóng người.
Lúc cô bé còn nằm ở trên giường, khi nhìn thấy Châu Trạch đi theo sau.
Lại trực tiếp giùng giằng ngồi dậy từ trên giường.
Nếu như không phải là Vương Kha phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy.
Có khả năng cô bé đã trực tiếp té ngã từ trên giường rồi.
- Đừng kích động, đừng kích động, con muốn cái gì, chú lấy cho con, chú lấy cho con.
Vương Kha vội vàng khuyên giải an ủi.
Ai biết được.
Ánh mắt của cô bé lại vẫn nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Còn đưa tay muốn phải bắt lấy Châu Trạch cho bằng được.
Vương Kha sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn mà nhìn Châu Trạch một chút, trong ánh mắt có gì đó, không nghĩ tới anh lại được mấy cô gái hoan nghênh như vậy.
Châu Trạch nhún vai một cái.
Đi tới bên cạnh giường.
Để cho cô gái bắt được tay anh.
Cô gái lập tức bình tĩnh lại.
- Có khả năng là cái túi da này của tôi, vẻ ngoài không tệ chứ sao.
- Ha ha.
Vương Kha gật đầu một cái, nhưng là không đi sâu vào nghiên cứu vấn đề này nữa, anh ấy không quá thích nghiên cứu trò chuyện về phương diện này với Châu Trạch, bởi vì con gái của anh ấy cũng…
- Có thể trao đổi bình thường được không? - Châu Trạch hỏi Vương Kha.
Vương Kha lắc đầu một cái:
- Không chỉ bị hành hạ, đầu còn từng chịu va chạm, kiểm tra ra là chấn động não, có thể sẽ tạo thành mất trí nhớ với mức độ nhất định, hơn nữa còn trải qua chuyện này, aizz.
- Hiện tại cảnh sát còn chưa xác thực được cô bé đã bị giam bao lâu, dù sao phần lớn người biết chuyện đều đã chết hết, tên ngốc khoảng chừng ba mươi tuổi kia, lại không thể nói rõ chuyện gì.
- Nhưng căn cứ vào đầu mối mà ông chủ của tiệm kim khí ở cửa thôn đã cung cấp, bốn tháng trước, bà chủ nhà đã từng đến tiệm của ông ta mua một cái khóa đồng lớn cùng một sợi dây xích chó.
Bốn tháng…
Châu Trạch cúi đầu, cô bé ngồi ở trên giường vẫn đang lom lom mắt nhìn anh như thế chỉ sợ anh biến mất, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tiếc thương.
Con gái ở cái tuổi này.
Nếu như sinh ra trong một gia đình bình thường.
Vẫn là là kiểu nhìn thấy con gián cũng sẽ hét to đi.
Nhưng hiện tại trải qua loại chuyện này.
- Anh biết không, con bé…
Lúc Châu Trạch nói tới chỗ này, bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì anh bỗng nhiên nhớ ra, hình như chuyện này không thích hợp nói với Vương Kha.
- Cô bé mang thai.
Vương Kha trực tiếp nói ra.
Biểu cảm bình thường.
Giọng nói bình thường.
Cái gì cũng đều bình thường.
Có một điểm Vương Kha khiến cho người khác có lúc phải phát điên.
Chính là anh ấy quá bình tĩnh!
Lúc này, Châu Trạch nhận một cú điện thoại, là lão đạo, ông ta nói chuyện của ông ta ở bên phía cảnh sát đã giải quyết xong rồi, bây giờ chuẩn bị trở về tiệm sách rồi, Châu Trạch trở về là được.
Cúp điện thoại.
Châu Trạch phát hiện Vương Kha đang bóc kẹo cho cô bé ăn.
Cô bé cũng ăn.
Nhưng con mắt vẫn đang nhìn anh chằm chằm.
- Cô bé và anh rất có duyên đó.
Vương Kha cảm khái nói:
- Giống như là một sinh mệnh mới chào đời từ trong một cái vỏ trứng, sẽ sinh ra cảm giác thân thiết và không muốn xa rời với sinh vật đầu tiên mà bản thân nhìn thấy sau khi phá xác mà ra.
- Là anh cứu cô bé ra phải không?
- Hoặc giả.
- Đây chính là duyên phận.
- Bởi vì khi rời khỏi nơi đó, đối với cô bé mà nói, tương đương với việc được tái sinh.
- Chuyện này của anh, vốn cũng không có căn cứ khoa học. - Châu Trạch nói.
- Nhưng không phải sự thật đang ở ngay trước mắt sao?
- Há, người đầu tiên đi vào, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy, không phải là tôi, là lão đạo.
- … - Lão đạo.
Chuyện này.
Dường như nói lên một điều.
Thế giới nhìn mặt thật tàn nhẫn nha.
Vương Kha buồn bã một trận, nói:
- Có lẽ, là lão đạo quá già rồi đi.
Yên lặng.
Yên lặng.
Châu Trạch ngồi dựa vào mép giường.
Cô gái chủ động phun viên kẹo ra, thứ mà vừa rồi bản thân đã ngậm đến rất vui vẻ.
Phải đưa đến bên miệng Châu Trạch.
Phải chia sẻ với Châu Trạch!
- … - Châu Trạch.
Cô bé rất chờ mong mà nhìn Châu Trạch.
Cô ấy giống như một một cô bé con đầu óc không thông minh lắm vậy.
Dường như chỉ còn lại một ít bản năng.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi như vậy.
Đối mặt với cô bé đáng thương như vậy.
Đối mặt với loại không khí làm lòng người chua xót làm người ta bận tâm như thế này.
Châu Trạch há miệng.
Nói thẳng:
- Bẩn.
- … - Vương Kha.
Dường như cô gái đã cảm nhận được cảm giác chán ghét của Châu Trạch.
Không đưa viên kẹo vào trong miệng Châu Trạch nữa.
Chỉ là có chút mất mác ngồi ở trên giường, nhưng cái tay còn lại, thì vẫn siết thật chặt cổ tay của Châu Trạch.
- Anh thử trao đổi với cô bé một chút đi, thật ra thì, loại trạng thái này của cô ấy, cũng coi là một loại phản ứng kích phát để bảo vệ bản thân trên phương diện tinh thần của con người.
Cô ấy theo bản năng tránh né thế giới này, tránh né tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí tránh né chính mình, cho nên, mới phải xuất hiện loại tình huống này.
Chúng ta phải từ từ lột bỏ từng lớp của cái kén ở trong lòng cô bé, thương yêu cô bé, để cho cô ấy có dũng khí một lần nữa đối mặt với thế giới này, đối mặt với ánh mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận