Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1274: Gia gia giáng xuống (2)

Giọng nói của Châu Trạch rất bình tĩnh, cũng mang theo giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Hầu Lượng Lượng dùng sức gật đầu, lại bổ sung:
- Tính tình gia gia không tốt, mong ngài tha thứ.
Nói xong.
Hầu Lượng Lượng há miệng.
Ngậm lấy đồng tiền này vào trong miệng, nhắm hai mắt.
- Ông!
Trong khoảnh khắc.
Từ nơi sâu xa, dường như đang có một loại uy áp kinh khủng giáng xuống!
Hứa Thanh Lãng mới vừa rồi còn đang thưởng thức đồ ăn, lặng lẽ buông đũa xuống, áp chế hơi thở xao động của Hải thần bên trong cơ thể mình, cậu ta có thể cảm giác được một cách rõ ràng, Hải thần bên kia, đang sợ hãi khí tức này!
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh lão đạo, rõ ràng cơ thể của nó đang phát run, vẫn cứng rắn chịu đựng như trước, nhìn Hầu Lượng Lượng ở phía trước, nhưng cuối cùng vẫn kém hơn rất nhiều, tiểu Hầu Tử chịu được chốc lát, sau đó lại không thể không cúi đầu.
Bản thân lão đạo thì bị dọa sợ đến ngồi thẳng người, cũng không dám chuyển động chút nào, chân cũng bắt đầu tê rồi.
Trong ngày thường khi làm việc ở tiệm sách, đi theo ông chủ cũng coi là đã từng gặp không ít nhân vật kinh khủng rồi, nhưng luồng khí tức này, trực tiếp như vậy, bàng bạc như vậy, thật sự là đè ép lão đạo đến không thở nổi.
Từ từ.
Đôi mắt của Hầu Lượng Lượng bắt đầu mở ra.
Phảng phất như trong màn đen bị xé mở ra một luồng sáng chói mắt, sắc bén đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đôi mắt vừa mới mở ra được một chút.
Hầu Lượng Lượng đã phát ra một giọng nói hùng hậu mà trầm thấp.
Như có nghi ngờ, như có kinh nghi, như thể không giải đáp được.
Thậm chí.
Dường như còn có một chút ít giống như là kinh hỉ.
- Sao tôi lại đánh hơi được... một loại mùi khai của Bàn Sơn...
Ông chủ Châu cười gật đầu một cái, nhắc nhở:
- Nếu không, ngài ngửi lại thử đi?
...
Nói thật, quả thật hiệu quả ra sân của lão Hầu Tử không khiến cho Châu Trạch thất vọng.
Nhất diệp tri thu*, chẳng qua chỉ là ám trên người, mà đã có thể trút xuống khí tràng đè nén như vậy, có thể suy ra được rốt cuộc bản tôn của lão Hầu Tử cường hãn đến thế nào!
(*nhìn lá rụng biết mùa thu tới, ý chỉ nhìn dấu hiệu biết xu hướng phát triển chung của sự vật)
Huống chi, lão Hầu Tử này còn rất biết dưỡng sinh, trên lầu hai này nhiều “chai chai lọ lọ” khoa học kỹ thuật đen như vậy, không phải là làm ra cho lão già này dưỡng sinh hay sao?
Chẳng qua chỉ là người ta chơi đến cao cấp hơn, vốn dĩ thải âm bổ dương đã coi như là một thứ rất cao siêu rồi, nhưng người ta là thu khí vận, lại còn thần không biết quỷ không hay.
Tuổi lớn, già đời, còn chú trọng dưỡng sinh, không phải là loại người bị thương nặng đến tinh thần sa sút giống như Doanh câu Hạn Bạt, điều này có nghĩa là gì chứ?
Có nghĩa là một loại chiến lực tức thời cực kì đáng sợ!
Trước đó không phải là ông chủ Châu chưa từng cố ý thu một số người, trên thực tế, nguyên nhân mà hiện tại tiệm sách chật chội như vậy, cũng là bởi vì ông chủ Châu dẫn người từ khắp nơi bên ngoài về nhà, hơn nữa còn không câu nệ người hay thú.
Trong âm ti cũng có hai tuần sứ, một người Trương lão đầu, người còn lại là Phùng Tứ, dĩ nhiên, Phùng Tứ nhiều nhất chỉ được tính là một nửa người tiệm sách mà thôi.
Phía bên Giải Trãi, thật ra thì chẳng qua là thừa dịp lúc nó đang lim dim, để cho Lão Trương lén lén lút lút cắt đi một phần của nó, giấu đi để mà dùng cho mình, có lẽ ý thức của Giải Trãi còn chưa nhận thức được là bản thân đã bị “cắm sừng một phần”.
Đếm tới đếm lui, tính tới tính lui.
Nếu như có thể thu phục được lão Hầu Tử.
Đích xác không thể nghi ngờ sẽ là chỗ dựa lớn nhất của tiệm sách!
Dựa vào đại thụ hóng bóng mát, nếu muốn đoạn thời gian tiếp theo có thể yên ổn trôi qua một cách vững chắc, núi dựa, thực sự càng nhiều càng tốt.
Có lẽ bản thân lão Hầu Tử cũng không biết được, “người trẻ tuổi” đang đứng trước mặt mình lúc này đây, đã dán lên đỉnh đầu ông ta nhãn hiệu “nhân viên tiệm sách” từ rất sớm rồi.
Không phải là ông chủ Châu nói vớ vẩn, ừm, có ai mà không thể mơ mộng một chút đúng không?
Lão Hầu Tử cúi đầu xuống, nhìn chung quanh, chú ý nhìn xuống cơ thể của mình một chút, vào giờ khắc này, phảng phất như có một tấm lưới được tung ra, không ngừng khuếch tán ra, hoàn toàn bao trùm lên khu vực này.
Chẳng qua là tấm lưới này tới nhanh, đi cũng nhanh, lại lặng lẽ tiêu tan.
Đây là thần thức gần như đã hóa thành thực chất!
- Anh khiến cho tôi có một loại cảm giác rất quen mắt…
Lão Hầu Tử đưa ngón tay ra chỉ về phía trước, chậm rãi mở miệng nói.
Châu Trạch thì đang nhích thân thể của mình sang bên cạnh một chút, anh cảm thấy, trận đàm phán cũng với tham vọng lần này của mình, rốt cuộc có thể thực hiện được hay không, vẫn phải dựa vào sự phát huy của lão đạo.
Tuy nói lúc này lão đạo đã bị áp lực hào hùng kia dọa sợ đến mức phát run ở bên kia mà không nói được lời nào, nhưng không thành vấn đề, ông ta chỉ ngồi ở đây là được rồi.
Nhìn đi.
Như vậy còn không nhận ra sao?
Chẳng qua là.
Cảm xúc này, thật giống như có chút bình thản nha.
Thật ra thì.
Cứ như vậy mà tự nhiên thoải mái “gặp mặt” lão Hầu Tử, mạo hiểm cũng rất lớn, ngược lại không phải là nguy hiểm trực tiếp, dù sao lão Hầu Tử cũng là một kẻ không biết đang cách bao nhiêu xa mà ám lên người khác, nếu như ngay cả thứ này mà anh cũng không giải quyết được nữa, vậy ông chủ Châu cũng không cần phải tiếp tục lăn lộn trong địa giới Thông Thành nữa rồi.
Thật ra thì mạo hiểm thực sự là ở chỗ thái độ lão Hầu Tử đối với Phủ Quân, nếu như chẳng qua chỉ là tranh sủng nhưng tôi vẫn còn yêu Phủ Quân say đắm, vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói rồi.
Nếu như bởi vì ban đầu dự tuyển thất bại sau đó hoàn toàn vì yêu sinh hận, không chỉ hận con Vượn Bàn Sơn đã thắng mình kia, mà còn hận tới cả Phủ Quân có mắt không tròng kia, vậy thì chuyện cười sẽ lớn lắm.
Nhưng vẫn đáng đánh cược, trước đó Hầu Lượng Lượng đã hình dung, bắt chước lại lời nói cùng với thần thái lúc lão Hầu Tử say thuốc mà mắng khỉ, hoàn toàn chính là cảm giác của những phi tử đã bị đánh vào lãnh cung trong phim hoàng cung Thanh triều kia, chỉ cần Hoàng Đế lại ngoắc ngoắc tay, vẫn sẽ ngay lập tức mặc kệ trừng trị, tiếp tục xinh đẹp đi hầu hạ quân vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận