Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1474: Hạng mục (1)

Ông chủ Châu đã bị chọc trúng lòng tò mò.
Theo lý thuyết, hẳn là Bồ Tát đã được mong ước rồi mới đúng, mưu đồ đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã thành hiện thực rồi, được vậy thì cũng đã thỏa mãn rồi đi.
- Thật giống như là đã xảy ra chút vấn đề, không giống như lúc trước nữa.
- Có thể nói cụ thể một chút không? - Châu Trạch hỏi.
- Miếu ở trên Thái Sơn, bị phá hủy rồi.
- Người nào phá hủy? Cửu Thường Thị?
Mới chỉ qua một năm, Cửu Thường Thị đã có xích mích với Bồ Tát rồi?
Chẳng qua là chuyện này cũng có thể giải thích được, với tính tình nhỏ nhen và tàn nhẫn của chín tên thái giám kia, khả năng rất cao là sẽ không cho phép trên đỉnh đầu của mình còn có một sự tồn tại đặc thù giống như kiểu của Thập Điện Diêm La trước đây được.
Thiếu niên lắc đầu một cái, lại đưa tay hợp lại thành động tác chữ thập.
Nói:
- Tự mình hủy đi.

Thời gian một năm, đối với một vài người mà nói, có lẽ, chẳng qua chỉ là một giấc ngủ ngắn ngủi mà thôi.
Nhưng đối với đại đa số người mà nói, đã đủ để phát sinh những thay đổi rất lớn rồi.
Châu Trạch còn nhớ rất rõ ràng.
Một năm trước.
Bóng dáng mang mặt nạ quật cường kia.
Đứng ở trong không trung.
Cố chấp ngẩng đầu nhìn trời.
Cho dù đã bị đập ngã xuống ba lần.
Vẫn giống như là một người không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Vỗ vỗ ống tay áo.
Lại tiếp tục bay lên.
Tiếp tục nhìn trời.
Thành thật mà nói, cái loại cố chấp này, cái loại “tâm cảnh” ngoại trừ mục tiêu trong mắt mình ra thì những chuyện còn lại không có chút giá trị nào, thật sự là khiến người ta sợ hãi.
Không thể nghi ngờ, thiếu niên là một trong rất ít người thân cận với Bồ Tát nhất trong toàn bộ địa ngục.
Bởi vì Đế Thính là tọa kỵ của Bồ Tát, mà người cả ngày ngồi ngốc chung một chỗ với Đế Thính, chính là thiếu niên này.
Về phần nói tại sao Bồ Tát lại phải hủy tòa miếu kia đi, nguyên nhân cụ thể vì sao, cũng không biết được.
Ngay cả Phùng Tứ cũng không biết được chuyện này, đủ để có thể thấy được chuyện này bị phong tỏa tin tức nghiêm khắc đến thế nào.
Thiếu niên được luật sư An mang theo đến viện bảo tàng tượng sáp trao đổi kinh nghiệm làm ruộng rồi, lão đạo thì đi ra khỏi tiệm sách, tiếp tục chuyện tản bộ của mình.
Ông ta là người của tiệm sách, có thể nói là nhân vật “cấp bậc nòng cốt”, nhưng phần lớn thời gian, lại hoặc giống như là người không có chuyện gì, muốn làm gì thì làm, dường như mọi người cũng đều đã quen với chuyện này rồi.
Đầu gối còn đang rất đau, nhưng nhịp bước chân của lão đạo vẫn vững chắc như cũ.
Hôm qua vừa mới liên lạc qua Wechat xong, ông ta phải đi an ủi một đại muội tử.
Lần này, là thật sự an ủi, chứ không phải là vì chuyện gì khác.
Bởi vì vị đại muội tử kia, ngày mai sẽ phải rời khỏi Thông Thành rồi.
Hai tháng này, Thông Thành vẫn luôn trong trạng thái nghiêm trị, làm ăn không được tốt lắm, tự nhiên phải nghĩ đến chiến lược di cư mà thôi.
Lão đạo phải đi tiễn người ta.
Phùng Tứ thì ở lại trong tiệm sách, đợi sau khi những người khác rời đi hết, Phùng Tứ chủ động ngồi vào vị trí ở trước mặt Châu Trạch, mặt mỉm cười, nói:
- Ông chủ, còn có một chuyện, vốn dĩ tôi muốn chờ giải quyết cậu ta xong sẽ nói với anh, chẳng qua là hiện tại cậu ta đã bị tìm được, vậy tôi liền nói chuyện kia với anh luôn đi.
- Nói đi.
- Ừm, lần này, sau khi dọn dẹp xong, toàn bộ phán quan sẽ phải trở về âm ti địa ngục, nhưng sẽ lưu lại một số ít tuần sứ, trú quân ở dương gian.
- Ồ?
- m Ti mới dự định thay đổi những bố trí ở dương gian vào thời kỳ của Thập Điện Diêm La lúc trước, lúc trước ở dương gian chỉ có quỷ sai và bộ đầu, ngoại trừ những tuần sứ có nhiệm vụ, nếu không rất ít người được hoàn dương.
- Lần này, ở dương gian vốn dĩ chỉ có hai cấp bậc quỷ sai và bộ đầu, âm ti dự định căn cứ phân chia khu vực, ở bên trên còn tăng thêm một tuần sứ trấn giữ.
- Một nửa là tuần sứ đi lên trong chuyến chấp hành nhiệm vụ thanh lý lần này, một nửa còn lại thì chính là được cất nhắc trong quần thể bộ đầu ở dương gian ban đầu.
- Địa ngục hỗn loạn phát sinh liên tiếp vào một năm trước, dẫn đến lượng quan sai của địa ngục tiêu hao rất lớn, cho nên lần này mới có vị trí để thăng tiến cho đám bộ đầu ở dương gian ban đầu.
Loại chuyện thăng quan kiểu này, có rất ít người có thể cự tuyệt.
Chẳng qua là, ông chủ Châu trước kia, thật đúng là người có thể cự tuyệt.
Anh thích cuộc sống ở dương gian, thích báo chí ở dương gian, thích ánh mặt trời ở dương gian cùng với cà phê ở dương gian.
Cuộc sống ở địa ngục, thật sự là quá khô khan rồi, dùng một cái chức tuần sứ để đổi lại việc anh bị ràng buộc phải làm việc cố định ở địa ngục, ông chủ Châu thật sự cảm thấy thiệt thòi.
Nhưng trước mắt, nếu như sau khi làm tuần sứ còn có thể tiếp tục trấn giữ ở dương gian, tiếp tục lưu lại Thông Thành, lúc đó tình hình cũng không còn giống vậy nữa rồi.
- Yêu cầu cụ thể là cái gì? - Ông chủ Châu hỏi.
- Yêu cầu cụ thể chính là không có yêu cầu gì cả. - Phùng Tứ đưa tay chỉ vào bản thân - Tôi có thể làm xong hết tất cả mọi chuyện giúp cho ông chủ anh, anh chỉ cần đi theo trình tự một chút là được rồi.
Chuyện này thực sự là một người làm quan cả họ được nhờ, hơn nữa loại cảm giác cấp trên trên danh nghĩa chủ động chạy chức quan cho bạn như thế này, thật là quá thoải mái đi.
Nhưng ông chủ Châu cũng có một chút băn khoăn.
Mấy cái tên có dã tâm trong tiệm sách này, rốt cuộc bọn họ có tâm tư gì, anh đều biết rõ ràng, tỷ như luật sư An tỷ như Phùng Tứ, đều là mang theo mục đích “theo rồng”.
Ba người đám Khánh là muốn báo thù, nhưng sau khi báo thù được thì sao đây?
Ông chủ Châu suy nghĩ, có muốn chức quan của bản thân càng lên càng cao, đến cuối cùng, cuối cùng thì có phản hay không đây?
Đệ nhất đã nói rõ ràng, “mối quan hệ” mà Tử Kim Thần Hầu tạo ra, đã bị ông ta xóa bỏ, nhưng trên thực tế, cho dù là đã giải trừ, chuyện thăng quan đối với ông chủ Châu hiện tại mà nói, dường như cũng không có chút độ khó gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận