Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1463: Thu đội chấp pháp (2)

Mất đi liên hệ với địa ngục, chỉ biết là địa ngục đã xảy ra trận rung chuyển lớn, ở dương gian, ngược lại cô ta cũng không còn nơi nào có thể đi được nữa, còn không bằng ở lại chỗ này.
Lần này, Địa Ngục Chi Môn mở ra sớm hơn một chút, nhưng cũng chỉ thả ra một nhóm phán quan cùng tuần sứ hoàn dương, trật tự âm dương vẫn còn chưa thực sự khôi phục lại như cũ.
Cho nên, trong thời gian một năm này.
Phần lớn thời gian Khánh đều dành để nghe cái tên ngu ngốc ở giường kế bên đầu độc cô ta thử đi chạy trốn, sau đó, mỗi ngày đều dành thời gian đi tìm hiểu một chút hàm ý đặc thù bên trong những câu “cao thâm khó lường” của lão đạo.
Ở trong mắt cô ta, mỗi một câu mà lão đạo nói ra, đều có thể ẩn chứa huyền cơ.
Bạn không thể nói cô ta ngốc được, thật ra thì có thể là do thông minh quá mức đi.
- Đám Thường Thị thượng vị.
Phùng Tứ nói.
Ánh mắt của Khánh lóe lên một cái, không phải là quá kinh ngạc, chỉ là có chút ngoài ý muốn.
Đối với cao tầng của âm ti mà nói, chuyện này vốn là một loại khuynh hướng, huống chi vào hơn hai năm trước, vào lần đầu tiên Doanh câu đại náo địa ngục, Thập Thường Thị cũng đã để lộ ra cảm giác tồn tại rồi.
- Nhanh như vậy sao...
- Quả thật là nằm ngoài dự đoán.
Phùng Tứ nhún vai một cái, anh ta cố ý chờ Khánh tiếp tục đặt câu hỏi.
- Đội chấp pháp thì sao?
Khánh hỏi.
Một năm trước, vì để đuổi giết tàn hồn của Đệ nhất Phủ Quân không rõ thực hư là đã chạy trốn ra ngoài, Sở Giang Vương đã giải phong ấn cho đội chấp pháp, hiện tại, thời đại của Thập Điện Diêm La đã kết thúc, như vậy, giao dịch đã thỏa thuận lúc trước của đội chấp pháp cùng với Sở Giang Vương, còn có thể tiếp tục hay không?
- Chuyện cô muốn hỏi là bộ phận này của các người, hay là Đại đầu lĩnh của các người?
Lúc này, luật sư An mở miệng nói.
- Đại đầu lĩnh?
Thân thể của Khánh bỗng nhiên run lên, ngay sau đó sau lưng lập tức căng cứng, kinh ngạc nói:
- Anh biết được tình hình của Đại đầu lĩnh của chúng tôi?
Luật sư An gật đầu một cái, nhìn ông chủ nhà mình một cái, nói:
- Anh ta đã chết.
Ánh mắt của Khánh bỗng nhiên trở nên có chút trống rỗng, trong lời nói, mang theo chút lạnh giá, nói:
- Chết thế nào.
- Bị tôi ăn.
Châu Trạch mở miệng nói.
Khánh giống như đã nghe được một trò đùa lớn.
Lại cười ra tiếng.
- Haha haha haha... Anh nói cái gì?
- Bị tôi ăn.
Ông chủ Châu lặp lại một lần.
- Anh lặp lại lần nữa?
- Tôi nói, anh ta, bị tôi ăn rồi.
- Anh nghĩ tôi là đồ ngốc hay sao, lại tin loại...
Châu Trạch giang tay ra.
Sát khí bắt đầu từ từ ngưng tụ ở trong lòng bàn tay.
Sát khí hóa hình, tái hiện lại hình ảnh khi bóng đen kia quỳ ở trước mặt anh lúc trước.
Người khác có thể không nhận ra được, nhưng Khánh, chắc chắn nhận ra được.
Những cao tầng của đội chấp pháp này, tình cảm của bọn họ đối với Đại đầu lĩnh thật giống như là fan yêu thần tượng nhà mình vậy, điên cuồng đến rối tinh rối mù.
Lúc nhìn thấy hư ảnh mà sát khí này tái hiện lại, hai tay của Khánh đột nhiên rời khỏi giường, cùng lúc đó, thân thể của hai đứa bé con nằm trên hai chiếc giường bên cạnh cũng bắt đầu run rẩy.
Ông chủ Châu nhìn lướt qua ba đứa bé con này, tiếp tục bình tĩnh mà nói:
- Anh ta muốn giết Sở Giang Vương, nhưng không thành công, cho nên chủ động hiến tế bản thân với tôi.
Khánh đè thấp giọng nói của mình, trong đôi mắt bắt đầu tràn đầy tia máu, nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, Sở Giang Vương bị tôi giết.
- ... - Khánh.
- Tôi biết tất cả những chuyện này đều rất khó hiểu, cũng rất khó tiêu hóa, nhưng nếu như chúng tôi đã nói với cô rồi, cũng sẽ không sợ tương lai sau khi các người rời khỏi nơi này sẽ tự mình điều tra lại. - Vào lúc này, luật sư An tiếp lời, đưa tay chỉ vào ông chủ nhà mình, nói:
- Nói chính xác, là Đại đầu lĩnh của các người, chết trong tay Sở Giang Vương, mà ông chủ của chúng tôi, đã báo thù cho Đại đầu lĩnh của các người.
- Cho nên, nói tóm lại, ông chủ chúng tôi, là ân nhân với trên dưới toàn bộ đội chấp pháp các người.
- Ân nhân?
Khánh cảm giác cả người mình đều như sắp gục ngã.
Trong không khí.
Tràn ngập sự cuồng bạo và sát khí nồng đậm.
Lúc này, Phùng Tứ dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng gõ ở trên lan can thành giường inox một chút, nói:
- Còn có một vấn đề, cô vẫn còn chưa hỏi đấy?
Khánh bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Phùng Tứ, có chút kinh ngạc nói:
- Đội chấp pháp, đội chấp pháp thế nào rồi!
Phùng Tứ hắng giọng một cái.
Ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua một đường ở trên cổ của mình.
Chậm rãi mà nói:
- Gà chó không để lại.
- Ông!
- Ông!
Lương cùng Hữu ở trên hai chiếc giường bên cạnh mạnh mẽ bật dậy, bọn họ còn đang nhắm hai mắt, nhưng cộng thêm Khánh, sự phẫn nộ và sát khí trên người ba đứa trẻ con thật sự là nồng nặc đến mức gần như hóa thành nước rồi!
- Trong một năm âm dương bị phong tỏa này, âm ti tiến hành một trận thanh tẩy, bất kỳ dị đoan nào, đều tiêu diệt, hơn nữa còn là tiêu diệt mà không tiếc bất kì giá nào.
- Các người rất khó tưởng tượng được, sau khi chín tên thái giám kia lên đài, rốt cuộc đã không hề kiêng kỵ và điên cuồng đến mức nào đâu.
- Rất tiếc.
- Mặc dù Sở Giang Vương đã chết, mặc dù Thập Điện Diêm La cũng đã là một thời đã qua rồi.
- Nhưng vào một năm trước, Đại đầu lĩnh của các người đã chủ động ra tay với Sở Giang Vương, hơn nữa lại còn là hợp tác với một lão Hầu Tử, cho nên, thái độ của âm ti hiện tại đối với đội chấp pháp các người, thực sự là cực kì rõ ràng, thuộc về nhóm đối tượng đầu tiên phải bị giải quyết.
- Không có gì bất ngờ xảy ra.
- Vốn dĩ đội chấp pháp chỉ còn sót lại không bao nhiêu người.
- Hiện tại.
- Cũng chỉ còn lại ba người các người mà thôi.
Phùng Tứ nhìn chung quanh phòng bệnh một chút, tiếp tục nói:
- Vận may của các người, thật sự rất tốt.
Quá nhiều tin tức bùng nổ, Khánh cần thời gian tiêu hóa từng chút từng chút một, đồng thời, cô ta cũng cần đích thân đi chứng thực, nhưng lý trí nói cho cô ta biết, nếu những người này đã tự nói ra với cô ta, vậy hơn phân nửa những lời đó là thật.
Mục đích ba người bọn họ đến đây lần này, Khánh cũng đã sớm hiểu rõ.
Khánh cười.
Cô ta đưa tay chỉ vào ba người Châu Trạch.
Nói:
- Cho nên, các người muốn khiến cho chúng tôi thành chó của các người, phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận