Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 320: Ác ma, trở về! (4)

Hắn ẩn thân trong đám người, lặng lẽ một lần nữa tích góp từng tí lực lượng.
Hắn đang chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua, hắn đang tìm kiếm kẻ kế tiếp để hắn phụ thân. Đây là số mạng của hắn, cũng là luân hồi của hắn, giống như đám quỷ sai từ địa ngục tiến vào dương gian như tiểu loli, sau đó luôn phải tìm kiếm một thân thể để ký túc.
Hắn.
Cũng cần.
- Cậu biết tôi già tới cỡ nào rồi không? - Ông lão hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu.
- Rất già rất già, già tới mức ngay cả tôi cũng sắp quên dáng dấp ban đầu của mình. Người kể chuyện nói, từng cọng cây ngọn cỏ, đều có thiên ý!
- Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không thông, cũng không hiểu được, càng tìm lại càng không tìm được, ý nghĩa tồn tại của hắn rốt cuộc là gì.
Ông lão nói xong.
Ở bên trái thân thể lão ta, tuyết lớn biến mất, xuất hiện một con đường cổ.
Trên đường có tiếng rao hàng, cũng có đủ loại cửa hàng nhỏ.
Còn có một cái đài, phía trên có người đang quỳ.
- Lần lâu nhất xa nhất mà trí nhớ của tôi có thể nhớ được, còn nhớ rõ nhất, chính là lần này.
Thái Thị Khẩu (1).
Người càng ngày càng nhiều.
Trong lúc bất tri bất giác, Châu Trạch phát hiện bên cạnh mình bu đầy người, quần áo trên người mọi người dính đầy bụi bẩn, phía sau đầu là một mái tóc thật dài, thật dài.
Đầy mỡ.
Đầy nước.
Tràng cảnh này, giống như đã từng quen biết.
Có đao phủ áp giải người lên đài. Đao đã mài xong, người đã quỳ xuống.
Đám người vây xem phía dưới bắt đầu ở khóc, cũng bắt đầu thút thít.
Có người che mắt, không dám nhìn.
Có người che lỗ tai của mình, không dám nghe.
Có dứt khoát xoay người, thậm chí ngay cả đối mặt cũng không dám đối mặt.
Gió thu hiu quạnh, cuốn lá rụng, đao phủ uống một ngụm rượu, nghe được tiếng khóc lóc dưới đài.
Tử tù không khóc, hắn tiếp tục quỳ, nhưng eo lại thẳng tắp, mà đám người vây xem bên dưới.
Lại khóc vì bất hạnh của hắn, đang lắc đầu, đang tiếc hận, đang phiền muộn, cảm thấy bi ai vì sinh mệnh mất đi.
Trước mặt Châu Trạch.
Ánh mắt của lão đầu dại ra.
Lão ta đi tới trước mặt Châu Trạch.
Đưa tay chỉnh sửa cổ áo giúp Châu Trạch, như một trưởng bối hiền hòa, lão ta nhếch môi, lộ ra hàm răng vàng, tiếp tục nói:
- Tìm cậu đến đây là vì có chuyện muốn cầu cậu.
- Nói.
- Tôi chết rồi, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không về được. Nhưng cũng có thể qua vài năm nữa, hay qua hơn mười năm, hoặc là vài chục năm, vẫn sẽ về được.
- Cho nên tôi cầu cậu, chờ lần sau khi tôi trở về, hãy giết tôi đi, có được hay không?
- Trong nhà thằng này có một số thứ tổ truyền, tôi cho cậu biết vị trí, cậu đi xem. Nếu cậu dọn được thứ gì tốt, vừa mắt với nó, cứ việc cầm đi chơi. Dù sao thì hắn cũng đã chết rồi.
- Lời này ông không nên nói với tôi. - Châu Trạch trả lời.
Hẳn là nên nói với cái vị trong cơ thể mình mới đúng.
Trên mặt ông lão lộ ra nụ cười quỷ dị. Lão ta nhìn Châu Trạch, liếm liếm đầu lưỡi, nói:
- Cũng giống nhau.
- Còn bao lâu nữa ông mới trở về?
- Nhanh thôi.
Ông lão lộ ra bộ dạng "nhân sinh không còn gì để lưu luyến".
Tay phải vung lên.
Xuất hiện một cây cầu lớn.
Một đường tia.
Chia nhỏ hai thế giới.
Bên trái là Thái Thị Khẩu trăm năm trước.
Bên phải lại là cầu lớn hiện đại hóa.
Trên Thái Thị Khẩu có đao phủ cầm đao, có tù quỳ.
Trên cầu lớn lại có một người đàn ông ngồi xổm trên cầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Một đường tia chia nhỏ thời gian trăm năm.
- Mọi người thường nói, thời gian có thể thay đổi tất cả. - Ông lão cười khổ nói: - Nhưng có nhiều thứ, ngay cả thời gian cũng bất lực. Tôi cảm thấy lần trở về tiếp theo, sẽ không còn lâu nữa, cậu chờ xem.
- Không thể nói trước. Lần sau tôi trở về, lại đi tìm cậu.
Dưới cầu có rất nhiều người tụ tập đứng xem. Người vây xem rất nhiều, thậm chí khiến việc lưu thông trên cầu bị tê liệt.
Cảnh sát đến để duy trì trật tự. Bọn họ duy trì tuyến cảnh giới, khiến người vây xem lui về phía sau một chút, sau đó lại lui thêm chút nữa. Nhưng đám người vẫn chen chúc về phía trước, người phía sau đẩy về phía trước, căn bản là không thể tản đi.
Dường như mọi người quay lại thời mấy năm trước, tích cực hăng hái chen lấn trên xe buýt của rạp chiếu phim tới Cung Tiêu xã mua thứ gì đó.
Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã bố trí xong dây thừng, chuẩn bị bất chấp nguy hiểm để cứu người.
- Nhảy đi, anh nhanh nhảy đi!"
- Mẹ nó, còn không nhảy? Nắng sắp cháy tôi rồi!
- Tôi nói này người anh em. Rốt cục anh có nhảy hay không? Giữ cái rắm gì! Anh không nhảy tôi còn phải về nấu cơm đây.
- Nhanh nhanh một chút, động tác cũng tiêu chuẩn một chút, bọt nước nhỏ thôi, động tác kỹ thuật phải cao mới được đấy!
Đám người phía dưới kêu la thúc giục, vừa phát tiết bất mãn của mình vừa cầm điện thoại di động, quay video chụp ảnh, sau đó đăng trong vòng bạn bè Weibo.
- Thật lo lắng cho anh ta, tại sao anh ta lại muốn tự tử vậy, mau xuống đây đi!
- Sinh mệnh rất đáng quý, đối với mỗi người, nó chỉ có một lần. Hy vọng người anh em phía trên nhận ra rõ, sớm xuống đây đi!
- Xuống đây đi, nhân sinh khó tránh khỏi gặp phải khúc chiết, không có gì là không thể thông suốt được. Anh còn người thân bạn bè, bọn họ sẽ tiếp tục ủng hộ anh, anh còn có đám người phía dưới chúng tôi đang lo lắng cho anh!
- Thật sự cảm thấy lo lắng thay người anh em phía trên. Không nên nhảy, nhân viên phòng cháy chữa cháy nỗ lực lên, nhất định phải cứu được anh ta!"
Sau khi quay video xong.
Để điện thoại di dộng xuống.
Mọi người kiên nhẫn chịu đựng mặt trời chói chang.
Bắt đầu không ngừng thúc giục người kia nhanh, nhanh chóng, tốc độ… Mặt trời quá chói chang, ở đây còn không có dù che, cũng không có cửa hàng tiện lợi nào để mua chai nước lạnh.
- Một trăm năm. - Ông lão cười cười, liếm môi một cái.
- Phốc!
Bên trái tuyến, đao phủ hạ đại đao xuống, đầu người lăn lốc.
- Phù phù!
Phía bên phải tuyến, người đàn ông kia nhảy từ cầu trên xuống, chìm vào trong nước.
Vào lúc này, dường như thế giới đã lâm vào một loại an tĩnh.
Một loại an tĩnh quỷ dị.
Sau đó.
Hai bên tuyến.
Cùng nhau sôi trào lên.
Thái Thị Khẩu, một đám người cầm màn thầu trong tay chạy tới nhúng máu, người cướp được hô to "bánh màn thầu có máu người chữa khỏi trăm bệnh!"
Nơi cầu.
Khi nhân viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát cùng mặc niệm vì sinh mạng mất đi, thậm chí đang gào khóc chảy nước mắt thì.
Có mấy người hiểu chuyện len lén xuyên qua vành đai cách ly, vọt tới bên cạnh thi thể vừa vớt lên, vén tấm vải trắng đang đắp trên thi thể.
Nhìn dáng dấp người sau khi chết đuối.
Những thứ này đều có thể trở thành đề tài câu chuyện, ngày sau có thể đàm luận. Ví như khi uống rượu, bạn có thể nói khoác cái người nhảy từ trên cầu xuống tự sát kia, chết thê thảm vô cùng, tôi đã thấy tận mắt.
Hai bên tuyến.
Vô cùng lộn xộn.
Lại bắt đầu càng ngày càng loạn.
Đến cuối cùng.
Bóng dáng ông lão cũng càng lúc càng mờ nhạt. Lão ta dang tay ra, rất bất đắc dĩ, rất vô phương ứng đối, như đang bi thương với chết tâm:
- Tôi rất muốn chết.
Đây là một tiếng ai thán cuối cùng của lão ta.
Sau đó, lão ta phất phất tay với Châu Trạch.
- Gặp lại. Chờ lần sau tôi trở về, cầu cậu... triệt để giết tôi.
- Ông... ... ... ...
Bốn phía.
Hình ảnh ánh sáng bắt đầu rung động.
Châu Trạch yên lặng ngẩng đầu.
Anh còn đang đứng trong phòng vệ sinh của phòng đọc sách, trong tay còn cầm khăn mặt chuẩn bị lau mặt. Trước mặt anh, vẫn là cái gương kia.
Phía sau không còn bóng đen, cũng không có ông lão.
Châu Trạch cũng không choáng váng, càng không mê man, không có bất kỳ cảm giác không khỏe gì.
Ông lão đã nói, đây là một ảo thuật đơn giản tới không thể đơn giản hơn, đơn giản tới mức bản thân Châu Trạch có thể dễ dàng tỉnh lại.
Loại ảo thuật đơn giản này đương nhiên không thể mang tới bất kỳ ảnh hưởng trên sinh lý gì với Châu Trạch.
Tiếp tục cầm lấy khăn mặt.
Lau mặt.
Nhưng nước trên mặt đã sớm khô.
Hiện tại thứ anh lau.
Là mồ hôi.
Mồ hôi lạnh.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Châu Trạch ngồi xuống vị trí gần cửa sổ mà chính mình thích nhất. Ánh nắng chiều chiếu vào chỗ này, kéo thành một cái bóng thật dài.
Vốn là phòng đọc sách náo nhiệt, nhưng hiện tại phần lớn người đều đang dưỡng thương ở tầng hai, hiện tại chỉ còn lại một mình ông chủ Châu ngồi ở phía dưới.
Không biết rõ vì sao.
Châu Trạch cảm thấy hơi lạnh.
Đây là một loại cảm giác càng thêm lạnh lẽo hơn so với cái đêm một tuần trước.
Thậm chí có thể so với cảm giác khi mình đi đường hoàng tuyền lần đầu tiên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, Châu Trạch tiếp xúc đến loại vật này.
Nó không phải vong hồn.
Nó cũng không phải sinh vật.
Nó không có hình thể, thậm chí chính nó cũng không biết mình là cái thứ gì.
Nhưng nó lại như một ác ma, mắt trợn tròn.
Nó ở trên bầu trời.
Cho dù là gió thổi mưa rơi, hay là ban ngày ban mặt.
Nó đều đang nhìn chằm chằm tất cả phía dưới.
Vẫn đang chuẩn bị huy động cánh ác ma của bản thân mình.
Hạ xuống.
Loại nhìn chằm chằm này.
Đã kéo dài suốt trăm năm.
Sau đó.
Có thể sẽ tiếp tục kéo dài nữa.
Cũng không biết sẽ kéo dài bao nhiêu trăm năm.
Chính như vị kia trong cơ thể mình, rõ ràng vị đó đã giết lão ta, nhưng sau đó lại cố ý lưu lại câu nói kia:
- Anh ta còn chưa chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận