Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1412: Đức không xứng vị (1)

Đừng nói đến hiện tại.
Lúc này, một cái tay đã đâm vào cơ thể của anh ta.
Cũng có thể xem như là anh ta vốn đã đứng ở bên vách núi.
Nay lại còn bị người ta hung hăng đẩy thêm một cái.
Diêm La đứng đầu.
Sắp bỏ mạng ở trên tường thành tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng của âm ti.
Không thể không nói.
Chuyện này quả thực là một loại châm chọc cực kì lớn.
Đây đã là một loại kết cục không thể nào thay đổi được, chuyện anh ta chết, đã bị quyết định.
Phía dưới, rất nhiều quan sai vô tri vô giác sống qua ngày ở trên tường thành vẫn còn chưa biết được, lại thêm một vị Diêm La sắp biến mất khỏi thế gian này.
Thời gian ngàn năm, cho dù là đối với một sự tồn tại như âm phủ mà nói, cũng đã tính là rất dài, đủ cho mấy đời quan sai của âm ti đã sớm hình thành thói quen với việc ngôi miếu nhỏ trên đỉnh Thái Sơn cao cao tại thượng, quen với việc Thập Điện Diêm La trấn thủ một vùng.
Trên cái thế giới này, không có hệ thống xuất sắc tuyệt đối, tất cả mọi hệ thống, chỉ cần là đã quen thuộc, vậy thì đều là hệ thống tốt.
Luật sư An từng không chỉ một lần giống như một thần côn nói chuyện ở trước mặt Châu Trạch:
- Gió sắp nổi lên, gió sắp nổi lên rồi!
Có lẽ.
Đến bản thân luật sư An cũng không ngờ tới.
Trận cuồng phong sắp quét qua địa ngục này.
Lại là do ông chủ nhà mình.
Đích thân khơi mào.
Thời điểm Bình Đẳng Vương Lục chết, thật ra thì đã là sơn vũ dục lai phong mãn lâu* rồi.
(*nghĩa là con giống trước khi trời mưa to. Ý chỉ việc trước khi xảy ra những chuyện lớn thì thường có những dấu hiệu bất thường báo trước)
Nhưng bởi vì lần trước Châu Trạch cùng Doanh câu đại náo địa ngục, bị cưỡng ép gác lại.
Mà lần này.
Chuyện mà một năm rưỡi trước hai người họ đã tạm dừng.
Lại sắp bắt đầu lại từ trong tay chính bọn họ.
Thế sự vô thường, cuối cùng cũng đều sẽ có dấu vết để lần theo, họa đến vẽ đi, lại càng ngày càng giống như như một hình tròn mà thôi.

Điện thứ nhất.
Tần Nghiễm Vương Tưởng đang đứng ở bên cạnh tiểu địa ngục thâm uyên.
Đưa tay đẩy một cây đào ở bên cạnh một cái.
Hoa rơi rực rỡ.
Rễ cây bị bật lên.
Một gốc đào duy nhất ở trong địa ngục này, lúc trước thật vất vả mới dời được gốc đào này từ dương gian xuống.
Rơi vào trong vực sâu.
Kết thúc rồi.
Giữ lại nó.
Cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đồ vật có yêu quý hơn nữa, có quý trọng hơn nữa.
Cũng sẽ không có thêm bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Điện thứ hai.
Một vài phán quan đai tím may mắn còn sống sót nằm ngang bên cạnh tường thành hiện tại đã như đống đổ nát của điện thứ hai.
Trên mặt bọn họ đều treo lên biểu cảm chết lặng và mê mang.
Phảng phất như.
Trời sập.
Đúng vậy.
Đối với bọn họ mà nói.
Bầu trời này.
Quả thật là đã sập rồi.
Sập một cách không giải thích được
Sập vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị gì.
Sập đến mức giống như một câu đùa giỡn.
Sập đến mức khiến cho hiện tại đám đông vẫn còn đang rất hoảng hốt.
Một ngày trước, Vương bế quan đã hoàn dương.
Hôm nay, Vương chết ở địa ngục.
Bọn họ không thấy được tình thế phong vân gì đó.
Chỉ biết sau này không còn Vương nữa.
Điện thứ hai này, sẽ nhanh chóng luân lạc tới mức bị huyết tẩy giống như điện thứ chín lúc trước.
Thậm chí, trên cơ bản là điện thứ chín đã bị huyết tẩy rồi, đã trống rỗng rồi, nhưng bọn họ, những kẻ may mắn còn sống sót ở bên dưới dung nham của ánh trăng sáng này, sẽ bị gắn nhãn, tiếp tục đối mặt với một tương lai sống tạm bợ.
Có lẽ.
Đây còn là một loại cảm giác giày vò lớn hơn.
Điện thứ ba.
Tống Đế Vương Dư đang ngồi ở trong đình.
Nghe Tô tiên sinh ca diễn.
Rõ ràng là Tô tiên sinh đang hát một khúc bi thương.
Nhưng Tống Đế Vương Dư lại càng nghe càng cười đến vui vẻ.
Vui vẻ đến mức cơ thể bắt đầu run rẩy.
Ly trà trong tay bắt đầu có nước trà không ngừng tràn ra ngoài, lại không tự hay biết một chút nào.
Anh ta muốn cười.
Anh ta muốn vui vẻ.
Càng có vẻ như đang cố ý.
Thật ra thì lại càng giống như đang trốn tránh một điều gì đó hơn.
Anh ta không thừa nhận.
Không thừa nhận.
Tuyệt đối không thừa nhận!
Điện thứ tư.
Ngũ Quan Vương Lữ đứng ở bên bờ sông máu.
Nhìn xương trắng không ngừng lăn lộn ở bên trong sông.
Biểu cảm lãnh đạm.
Một quyển trục văn bản từ sau lưng phiêu tán ra, rơi vào trong dòng sông máu, bắt đầu tan ra.
Những ghi chép này, những văn bản này, những thứ này, đều không còn ý nghĩa nữa rồi.
Người mới tới, sẽ làm lại lần nữa, sẽ không quý trọng những thứ này, cho nên cách duy nhất là ném đi sạch sẽ!
Điện thứ năm.
Diêm La Vương Bao ngồi ở trên đại sảnh.
Nhìn vào Cẩu Đầu Đao ở trước mặt mình.
Mắt lộ ra vẻ cân nhắc.
Bên trên Cẩu Đầu Đao, vẫn lóe lên hàn quang như trước.
Nhưng bên trong ánh mắt của Diêm La Vương Bao, lại đã không còn vẻ liêm khiết của năm đó nữa rồi.
Thứ không còn là sự cương nghị.
Thứ còn sót lại.
Chỉ có lãng phí thời gian.
Điện thứ sáu.
Biện Thành Vương Tất ngồi ở trên sườn núi của tiểu địa ngục lưu đày, ở phía trước, có một cái hố thật lớn, các quan sai áp giải những vong hồn mang theo tội nghiệt bắt đầu chấp hành khốc hình chôn sống.
Biện Thành Vương Tất đưa tay nắm lấy một nắm đất bị đóng băng.
Đặt ở trên đầu của mình.
Từ từ buông tay.
Giống như muốn chôn sống cả bản thân mình.
Nếu như chốn sống là có thể xong hết mọi chuyện.
Vậy thì thật sự là không gì tốt bằng nữa rồi.
Dù sao cũng hơn việc tiếp tục sống tiếp, tiếp tục đứng ở ngoài cuộc.
Lúc nhìn thấy những người mới kia cười.
Rốt cuộc.
Bản thân có nên khóc hay không đây?
Điện thứ bảy.
Thái Sơn Vương Đổng đứng ở trước một bức họa.
Người trong bức họa bạch y tiêu sái, ở bên cạnh còn có một con vượn chất phác đang đứng.
Thái Sơn Vương Đổng từ từ đưa tay, lấy châu quan ở trên đỉnh đầu của mình xuống, đặt ở trước bức họa.
Cảm khái nói:
- Mất rồi, đều mất hết rồi, không giữ được nữa rồi, thực sự là không giữ được nữa rồi.
Từ thời đại của Phủ Quân, đến lúc thành một trong những Diêm La.
Đạo chính thống của Thái Sơn, thật ra thì vẫn luôn không nằm trong tay anh ta, nhưng anh ta vẫn sống như một thứ mang ý nghĩa tượng trưng.
Bây giờ.
Ngay cả việc sống như ý nghĩa tượng trưng này cũng sắp bị tước đoạt mất.
Không còn.
Không còn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận