Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 882: Lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ (1)

Oanh Oanh đang cầm khăn nóng lau sạch thân thể cho Châu Trạch. Cô ấy biết ông chủ nhà mình có thói quen thích sạch sẽ, cho dù ông chủ bị thương không có cảm giác, nhưng cô ấy vẫn dọn rửa cho ông chủ thật sạch sẽ như trước.
- Oanh...
- Ừm?
Oanh Oanh quay lại nhìn Châu Trạch, nói:
- Ông chủ, ông chủ đói bụng sao?
Châu Trạch lắc đầu.
Toàn thân cao thấp đều tê nhừ, rất khó chịu, chẳng qua vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Khác với lần tỉnh lại trước kia, lần này dường như thân thể đã khôi phục một chút sức sống.
Có lẽ là vì tên ngu ngốc cứng đầu tỉnh lại, dẫn tới cơ năng của thân thể cũng được tăng lên thêm một bước.
Châu Trạch thử ngồi dậy.
Kết quả mới vừa dựa lưng vào đầu giường.
Chỉ nghe một tiếng vang "răng rắc" thanh thúy.
Cốt cách gãy lìa nơi ngực vì lần di động này mà tập thể chuyển vị trí.
Cảm giác chua sảng này.
Như có hơn mười Hoa Đà đang chơi trò cạo xương liệu độc cho bạn.
- Ông chủ, anh không nên lộn xộn, nằm xuống đi, để tôi.
- Ừm...
Châu Trạch đã không còn sức lực phản bác, thực sự không dám cử động nữa.
Oanh Oanh cẩn thận đặt hai cái gối phía sau Châu Trạch, điều chỉnh tốt góc độ, xác nhận Châu Trạch sẽ không bị chảy xuống, sau đó cô ấy bỏ khăn mặt vào chậu nước nóng, vò qua một lần, tiếp tục lau người cho Châu Trạch.
- Ông chủ, hạt châu kia tôi đặt ở đây. Khi phát hiện ông chủ, trong tay ông chủ nắm hạt châu này rất chặt.
Ánh mắt Châu Trạch nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó có một lọ thủy tinh, bên trong có một hạt châu màu đen, có kích cỡ chừng viên bi mà đám nhóc hay chơi đùa.
Có một số việc anh đã nhớ không được rõ lắm, trên thực tế, mỗi lần tên ngu ngốc cứng đầu thức tỉnh nắm giữ thân thể, trên cơ bản Châu Trạch đều lâm vào ngủ say, hơn nữa lần ngủ say này càng hoàn toàn hơn.
Chẳng qua.
Nếu đây đã là đồ vật bản thân mình dù hôn mê vẫn niết chặt trong lòng bàn tay.
Hẳn là bảo bối đi?
Đây cũng là tin tức tên ngu ngốc cứng đầu truyền đi cho mình.
- Vậy mà Lão Trương lại đang ở trong bệnh viện kia. Sau khi kết giới bị phá, tôi mới nhìn thấy lão Trương chạy ra từ trong tòa nhà bệnh viện. Anh ta tới xem ông chủ trước, sau đó mới ôm người phụ nữ kia tới bệnh viện.
Oanh Oanh nói đến đây lại cố ý nhìn về phía Châu Trạch, nói bổ sung:
- Ông chủ, muốn chặt không?
Ngụ ý là có cần cô ấy tới bệnh viện tiêu diệt người phụ nữ kia, trảm thảo trừ căn không.
Trong thế giới của nữ cương thi, khái niệm thiện ác đã sớm mơ hồ, cô ấy chỉ để ý tới cái nhìn và quyết định của Châu Trạch.
Châu Trạch khẽ lắc đầu.
Anh tin tưởng tên ngu ngốc cứng đầu kia đã giải quyết hết những chuyện cần giải quyết rồi.
Tạm thời bản thân mình không cần phải vẽ rắn thêm chân vào những chuyện trước đó làm gì.
- Còn có, những người vốn không thấy đâu đều đã trở về, nhưng ngoại trừ lão đạo và Deadpool, những người còn lại đều đang hôn mê. Sau khi đưa tới tiệm thuốc sát vách kiểm tra, bên ấy nói bọn họ bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
- Tiểu Hầu Tử bị lão đạo đặt trong phòng đích thân chăm sóc, đầu tiểu cương thi kia cũng được Lâm Khả đặt trong phòng chăm sóc, Chân Mỹ Lệ thì bị Deadpool đưa tới vườn rau chăm sóc.
- Ba quỷ sai còn lại đều đang nằm trong tiệm thuốc sát vách, có Phương Phương chăm sóc.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Nghĩ đến, hẳn những người đó đều bị ông lão phong tỏa trong không gian đặc biệt nào đó. Sau khi giải quyết xong ông lão, đương nhiên bọn họ cũng trở về, nhưng đều nhận được tổn thương nhất định.
Chẳng qua.
Chỉ cần người không chết là tốt rồi.
Nói thật, lần này, phòng ngự của phòng sách vẫn hơi yếu một chút, rõ ràng đã tập kết không ít người nhưng vẫn khiến người ta thiếu chút nữa đã diệt toàn bộ sào huyệt.
Sau này không thể chơi trò mạo hiểm cao như vậy mãi được, nhiều lần khiêu vũ trên mũi đao, cho dù vận khí có tốt hơn nữa nhưng kiểu gì cũng sẽ xảy ra chút chuyện bất ngờ.
- Luật sư An gọi điện thoại tới, nói chuyện bên kia anh ta đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai sẽ trở về.
Oanh Oanh tiếp tục báo cáo tình huống trong mấy ngày này cho Châu Trạch.
Châu Trạch nằm ở nơi đó lẳng lặng lắng nghe.
Sau khi lau chùi sạch sẽ cho Châu Trạch, Oanh Oanh bưng chậu rửa mặt có chứa khăn lông lên, hỏi:
- Ông chủ, có cần tôi nâng ông chủ dậy cho phía dưới thoáng khí một chút không?
Châu Trạch lắc đầu, ra hiệu không cần, hiện tại anh thật sự không tiện hoạt động.
Đáng tiếc hiện tại Hầu Tử cũng đang hôn mê. Nếu như Hầu Tử còn thức tỉnh, có thể làm ra chút bùn bôi lên người một chút, gia tăng tốc độ khôi phục.
Nhưng nếu hiện tại Hầu Tử còn đang hôn mê, bạn lại đi lấy nước tiểu của nó, hình như hơi cầm thú.
Oanh Oanh đi xuống tầng thay một chậu nước khác, lại đi tới.
Cầm khăn nóng lên chà xát, lại bắt đầu cẩn thận lau mặt cho Châu Trạch.
- Hí... ...
- Đau sao, ông chủ?
Oanh Oanh có chút ân cần hỏi.
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới điều gì.
Khó khăn mở miệng nói:
- Kính... Kính... Tử...
- Tinh trùng?
Oanh Oanh sửng sốt một chút.
Đưa tay chỉ phía dưới, nói:
- Ông chủ yên tâm đi, mấy ngày hôm trước người ta thay quần áo giúp ngài đã kiểm tra rồi, vẫn còn đây.
- ... ... - Châu Trạch.
Oanh Oanh cho rằng Châu Trạch đã yên tâm, tiếp tục lau mặt cho Châu Trạch. Vì phòng ngừa Châu Trạch đau, cô ấy còn cố ý kề sát miệng tới khuôn mặt Châu Trạch, nhẹ nhàng thổi thổi.
Thật ra, thân thể Oanh Oanh cũng đang phát sinh một số biến hóa mà chính cô ấy cũng không nhận ra được, có lẽ là do huyết mạch thật sự đang tiến hóa, cô ấy đã không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Châu Trạch nhớ kỹ khi mới vừa nhìn thấy Oanh Oanh, cả người Oanh Oanh đều lạnh lẽo, cho dù là tay chân hay là những nơi khác.
Nhưng trong lúc bất tri bất giác, trên ghế Oanh Oanh ngồi lâu cũng sẽ lưu lại chút hơi ấm, cũng giống như hiện tại khi cô ấy thổi hơi, Châu Trạch còn có thể cảm giác được cảm giác ấm áp.
Cũng không biết phía dưới.
Đã tuyết tan hay chưa.
Chuyên này tạm thời không tiện hỏi, càng không tiện kiểm tra.
Đương nhiên.
Quan trọng nhất là.
Tình huống hiện tại của bộ thân thể này.
Cũng không tiện đi nghiệm thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận