Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1550: Không thấy được (2)

Một người thường xuyên sử dụng plug-in, mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc nhất, rốt cuộc plug-in đáng sợ đến như thế nào.
Hạn Bạt.
Chính là loại nhân vật ở cấp độ đó!
Là do anh bất cẩn, nhưng nếu như đây thật sự là tính toán của đối phương mà nói, thật ra thì việc ông chủ Châu có mắc bẫy hay không, cũng không khác gì nhau cả.
Bởi vì Châu Trạch không thể nào mãi mãi cũng không rời khỏi phạm vi tiệm sách, luôn sẽ có đủ loại vấn đề, khiến cho anh phải rời đi, hơn nữa cũng không thể mỗi lần đều mang theo Oanh Oanh ở bên cạnh được.
Dù sao, không thể nào cả ngày đề phòng trộm được.
Nhưng trong lòng vẫn mang theo sự hối hận như trước, rõ ràng là đối phương đã thông báo cho anh trước rồi, là cô ta đã có mặt ở Thông Thành rồi, cô ta đã biết vị trí của tiệm sách rồi, còn đưa tới một cái bọc là quà gặp mặt.
Tại sao trong thời khắc nhạy cảm và quan trọng như thế này, mà anh lại vẫn khinh thường, nếu như chuyện này thực sự là do người phụ nữ kia sắp xếp, ngược lại, thật sự là lại một lần nữa đổi mới nhận thức của Châu Trạch về cô ta ———— hóa ra, không chỉ là hoa si.
- Không... cần… gấp…
Giọng nói của Doanh câu mang theo có chút lười biếng, dường như còn có chút dáng vẻ của quần chúng hóng chuyện xem trò vui vậy.
Phảng phất như thể, đối với anh ấy mà nói, việc xem chó giữ cửa nhà mình gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, là một chuyện rất thú vị vậy.
- Anh chắc chắn là cô ta không tới sao?
Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên nảy sinh một chút hy vọng, đồng thời, quả thật là anh cũng cần một chút trấn an.
- Chắc… chắn… là… đến… rồi…
- ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngu ngốc, còn muốn có thể lấy được an ủi từ người này?
- Không... cần… gấp…
Lại là câu này.
- Chúng ta không có ở đó, đám người Oanh Oanh không ngăn được cô ta.
- Không... cần… thiết…

Ghế xích đu, đung qua đưa lại, đung qua đưa lại.
Mỗi người, thật ra thì đều có có góc độ yêu thích thoải mái nhất của bản thân mình, dĩ nhiên, chỉ có những người yêu cầu cực kì nghiêm khắc đối với chi tiết trong cuộc sống, mới để ý tới những chuyện này.
Tỷ như từng chồng xương trắng bên dưới vương tọa bạch cốt của Doanh câu lúc ban đầu, luôn cảm thấy bên này không bằng bên kia có chút nghiêng, nên anh ấy thường bắt mấy tên ma thần giết đi sau đó đệm xương ở bên dưới, thẳng đến cuối cùng, đệm đến cao cao tại thượng, cuối cùng mới cảm giác thoải mái.
Tỷ như.
Từng chồng giấy tờ bất động sản được đệm ở bên dưới ghế xích đu mà hiện tại Hứa Thanh Lãng đang đu đưa.
Trên mặt lão Hứa đang đắp mặt nạ dưỡng da, lúc trước, cậu ta sẽ ra ngoài mua mặt nạ dưỡng da, bây giờ, trên cơ bản đều là tự mình làm.
Bây giờ, mỗi đêm trước khi ngủ phải đắp mặt nạ dưỡng da ngủ, đã là thói quen cuộc sống mà cậu ta kiên quyết duy trì rồi.
Dưỡng da, không chỉ là độc quyền của phụ nữ.
Đàn ông, cũng phải đối xử với bản thân tốt một chút.
Đung đưa, lắc lư.
Hứa Thanh Lãng ngừng lại.
Vốn dĩ khi đang đung đưa, ghế xích đu tiếp xúc cùng sàn nhà sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, giống như hai giọng hoàng mai hí nhỏ tuổi vậy, rất êm tai.
Kết quả, vào lúc này, bỗng nhiên không còn nữa.
Hứa Thanh Lãng đứng lên, chân đạp ở trên sàn nhà, cũng không hề phát ra tiếng động gì cả.
Giống như thể là từ nơi sâu xa có một kẻ nào đó, đã rút đi hết tất cả mọi tiếng động của nơi này vậy.
Không phải là người không nhạy bén giống như lão đạo, Hứa Thanh Lãng – người có Hải thần đang được phong ấn bên trong cơ thể - vẫn cực kì nhạy cảm đối với những chuyện dị thường như thế này.
Cậu ta lặng yên mà rời khỏi phòng, từ từ đi xuống cầu thang.
Ở khúc quanh, cậu ta nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi toàn thân trần truồng đang đứng ở trước quầy bar, một con Yêu hầu to lớn bị cô ta giẫm ở dưới chân, Oanh Oanh - cả người cô ấy đang chìm sâu xuống, giống như là đã hoàn toàn bị chế trụ vậy.
Toàn bộ lầu một.
Hiện lên một loại màu sắc màu vàng cổ xưa.
Hứa Thanh Lãng biết rõ.
Đây là kết giới.
Hơn nữa còn là một kết giới đã vượt qua cấp độ của một kết giới tầm thường, khó trách được cậu ta ở ngay trên lầu mà không cảm nhận được chút chấn động nào cả, cho dù là ở tầng trệt đã đánh nhau đến tưng bừng.
Hít sâu một hơi, trước tiên Hứa Thanh Lãng lấy điện thoại di động ra, lý trí nói cho cậu ta biết, vào lúc này cần phải liên lạc với ông chủ của cái tiệm sách này gấp rút quay trở về cứu cô ấy.
Lúc này Oanh Oanh đã là tóc trắng rồi, nhưng cho dù là đã trong loại trạng thái này, vẫn bị cô gái kia hoàn toàn áp chế, Hứa Thanh Lãng cũng không cho là bản thân cộng thêm con rắn biển nhỏ yếu đuối nhát gan kia có thể lật bàn được.
Điện thoại đã gọi đi, đặt ở bên tai.
Chẳng qua là.
Đưa mắt nhìn lại phương hướng trước đó.
Hứa Thanh Lãng chỉ nhìn thấy Yêu hầu đang nằm ở dưới đất, cùng với Oanh Oanh vẫn đang bị giam cầm ở bên kia như trước, bóng dáng của cô gái kia, đã không thấy nữa.
- Alo, lão Hứa, ở nhà như thế nào rồi?
Giọng nói mang theo sự vội vàng của ông chủ Châu truyền ra từ bên trong điện thoại di động.
Cùng truyền tới, còn có một luồng khí tức lạnh như băng.
Lỗ tai của cô gái kia cũng dán lên trên điện thoại di động, giữa mặt của cô ta và mặt của Hứa Thanh Lãng, chỉ cách nhau một chiếc điện thoại di động mà thôi.
- Thật sự là, một gương mặt rất xinh đẹp đấy.
Giọng nói của cô gái kia truyền tới.
Hứa Thanh Lãng chớp chớp đôi mắt, hít sâu một hơi.
- Phốc!
Từ ngực.
Có một dòng khí chui ra, trực tiếp phá vỡ lớp da thịt của cậu ta, bắn ra một luồng máu tươi.
Trong một khoảnh khắc, dường như sức lực toàn thân đều bị rút sạch rồi.
“Phốc” một tiếng.
Hứa Thanh Lãng quỵ xuống ở trên bậc thang.
Điện thoại di động cũng bị văng ra rất xa.
Tay phải, theo bản năng ôm lấy lồng ngực của mình, nơi đó, máu tươi đang ồ ạt chảy ra.
Thậm chí cậu ta còn có thể nghe được một cách rất rõ ràng tiếng máu tươi bên trong cơ thể mình đang chảy tràn ra ngoài.
- Chuyện này...
Muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi mấp máy môi, chỉ cảm thấy vị trí vết thương quặn đau kịch liệt một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận