Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1578: Khai trương bán hạ giá! (1)

Doanh câu là một người rất ích kỷ, trên thực tế, nếu như bỏ qua hào quang trên người anh ấy, ông chủ Châu cảm thấy ngược lại thì về mặt bản chất, Doanh câu rất giống với mình.
Anh ấy đã từng, thay Hoàng Đế vượt mọi chông gai, chém chết Xi Vưu, giúp cho Hoàng Đế ngồi lên vị trí Nhân chủ, mở ra một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên lấy “người” làm nền tảng.
Khi đó, có lẽ binh lính ở tầng dưới chót sẽ không biết được mục đích thực sự của Hoàng Đế là gì, nhưng nếu như bạn nói ngay cả Doanh câu cũng không biết, vậy thì thực sự là đang nói đùa rồi.
Huống chi, với tính cách của Doanh câu, vào lúc đó, anh ấy tình nguyện “đi trước vì vương”, đoán chừng trong đó cũng có chút nguyên nhân là do không vừa mắt đám “tiên nhân” ở trên bầu trời kia đi.
Sau đó, trong địa ngục, Doanh câu, thân là chủ nhân của U Minh Chi Hải, khi đứng trước xu thế “tiên nhân khôi phục”, đã cưỡng chế cắt đứt quá trình “tro tàn cháy lại” này.
Anh ấy nói, lúc ấy anh ấy là chủ nhân của địa ngục, nếu như đã ngồi ở vị trí kia, đương nhiên phải thể hiện phản ứng tương xứng.
Nếu như tôi đã ngồi ở đây, mà các người lại còn muốn ngồi lên trên đầu tôi sao?
Đương nhiên, có lẽ vẫn còn một lý do khác, đó chính là năm đó khi chém giết đám tiên nhân các người, trong trận chiến đó cũng có một phần công sức và hy sinh của tôi, các người đi nói đi thì đi nói về thì về, vậy há chẳng phải, những chuyện tôi làm lúc trước là đã uổng công rồi sao?
Trong chuyến đi đến địa ngục vào một năm trước, khi đối mặt với trận đại biến của địa ngục, Doanh câu đã tìm đủ loại lý do để không thèm chú ý tới, không nhìn tới.
Nhưng nguyên nhân thực sự, đại khái chắc là do anh ấy đã cảm ngộ được chuyện gì đó.
Cảm ngộ được rằng.
Bản thân sống từ thời thượng cổ cho tới hiện tại.
Thật ra thì.
Bản thân đã trở thành “tiên”.
Đây là một loại phủ nhận bản thân rất mỉa mai.
Cả đời, năm tháng huy hoàng nhất, đều đã dâng hiến hết cho sự nghiệp “khắp trời đất không còn tiên”.
Kết quả.
Bản thân lại đang từ từ thay thế bọn họ, lại đang trở thành bọn họ.
Kỵ sĩ giết chết ác ma, nhưng bản thân cũng đã bị máu tươi của ác long ô nhiễm, cuối cùng, lại trở thành ác ma.
Phảng phất như thể, quanh đi quẩn lại, tất cả đều là một vòng tròn, chẳng qua là đầu mút của chuyện này, cuốn theo đầy châm chọc.
Châu Trạch lại nằm trên mặt sông này một lúc lâu.
Trong ngày thường.
Anh đều thích nằm ở trên ghế sô pha phơi nắng, nhưng thỉnh thoảng hóng gió sông một chút cũng là một loại trải nghiệm rất tốt.
Cách đó không xa, có một chiếc tàu chở hàng chạy ngang qua, mang đến từng tầng sóng nước, cũng khiến cho tiếng nước chảy ở bên tai trở nên sinh động hơn không ít.
Mở mắt nhìn trời.
Trong lúc vô tình.
Đã hoàng hôn.
Châu Trạch từ từ đứng dậy, phủi phủi quần áo trên người một chút, ngược lại cũng không bị ướt, nhưng hơi ẩm ở trên mặt sông rất nặng, cảm giác có chút mệt mỏi;
Ngay sau đó, Châu Trạch bước ở trên mặt sông, bắt đầu quay trở về.
Oanh Oanh chủ động đứng ở bên bờ nghênh đón, đưa tới một chai nước suối.
Châu Trạch uống một ngụm.
Không vội vã lên xe.
Mà là duỗi tay ôm lấy bả vai của Oanh Oanh.
Cùng nhau nhìn về phía dòng sông, mặt nhìn về phía ánh chiều tà.
- Oanh Oanh à.
- Vâng, ông chủ?
Châu Trạch trầm mặc.
Thiết hàm hàm đáng chết này.
Khiến cho anh bỗng nhiên trở nên có chút phiền muộn.
Tâm trạng này, lại càng hợp với bầu không khí, mặt trời chiều ngả về hướng tây, rất giống với một chuyện gì đó, một người nào đó, cũng đã bắt đầu tiến về phía hoàng hôn.
- Hô...
Châu Trạch thở ra một hơi.
Liếm liếm môi.
Nói:
- Kêu hai tiếng nghe một chút đi.
- Anh Anh Anh!
- Ha.
Thoải mái rồi.
...
Ba chiếc giường.
Thật ra thì không thể tính là ba chiếc giường.
Giống như giường cứng ở trên xe lửa vậy, ba tầng.
Hơn nữa trên đó còn không có gối, không có chan, ngay cả ga trải giường cũng không có, chỉ là một tấm lưới sắt.
Đại quản gia của tiệm sách – lão đạo – đã phụ trách hỗ trợ sắp xếp, ngược lại thì ông ta đã tuân theo tinh thần mà ông chủ nhà mình đã hướng dẫn, thực sự lấy được loại giường này.
Chẳng qua là, nếu không cân nhắc đến thân phận của ba người nhóm Khánh, chỉ đơn thuần nhìn nhìn đến kích thước vóc người mà nói, thật sự thì loại giường “thượng trung hạ” này, cũng đủ dùng rồi.
Hơn nữa, trước đó ba người bọn họ nằm ở phòng bệnh cả một năm, phòng bệnh kia cũng rất chật chội, điều kiện cũng không hẳn là tốt hơn nơi này, thế nhưng đã cho thấy bọn họ cũng không phải người có ý kiến gì.
Lão đạo để lại năm ngàn tệ tiền mặt, có thể để cho bọn họ mua những đồ dùng cuộc sống như quần áo chăn nệm gì đó.
Nhưng rất hiển nhiên, ba người nhóm Khánh cũng không có ý định đi đặt mua thứ gì.
Lương cùng Hữu nhìn Khánh.
Khánh gật đầu một cái.
Nói:
- Hai người ngủ tiếp đi, chuyện ở bên ngoài, để tôi phụ trách.
Lương có chút do dự, nói:
- Có được không?
- Chúng ta quá quá năng động thì lại không thích hợp, hơn nữa, hoàn cảnh hiện tại, cũng không có không gian cho chúng ta năng động.
- Ý tứ của anh ta, là để cho chúng ta làm chó giữ cửa, làm kẻ giữ cửa, chúng ta cứ đàng hoàng làm cho xong chuyện này là được rồi.
Thân phận của bọn họ, không được lộ ra ngoài ánh sáng, không xuống địa ngục được, ở dương gian, cũng bởi vì chuyện Cửu Thường Thị tăng sự khống chế với tầng thấp, một khi hành động quá mức rất dễ bị bắt được tung tích, đến lúc đó, bọn họ phải đối mặt với thòng lọng từ âm ti, trở thành đối tượng “bị chấp pháp” rồi.
Lương cùng Hữu gật đầu một cái.
Lương lên giường trên.
Hữu thì nằm ở giường chính giữa.
Giường dưới để lại cho Khánh – người cần phải hoạt động nhiều.
Ngay sau đó.
Lương cùng Hữu đồng thời nằm xuống.
Từ từ.
Hô hấp cũng bắt đầu biến mất, nhịp tim cũng dần dần ngừng lại, tiến vào một loại trạng thái “chết giả”.
Dưới loại trạng thái này.
Bọn họ không cần ăn cơm, không cần uống nước, so với những động vật ngủ đông thông thường còn triệt để hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng sẽ không cần phải đi đặt mua đồ dùng hằng ngày gì đó, ngược lại căn bản cũng không cần sinh hoạt.
Một khi có gió thổi cỏ lay gì đó, sau khi bọn họ bị kích thích thì sẽ tỉnh dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận