Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1710: Phá xác! (1)

Bên này.
Bồ tát đã chuẩn bị xong, tiểu thế giới Tu Di đã được củng cố xong, được mong đợi là có thể chịu đựng được trận kích thích trong lúc động thủ tiếp sau này.
Bên kia, lão đạo ngoại trừ ngoáy ngoáy cứt mũi rồi nói phét rồi lại gãi gãi đũng quần ra, thật ra thì cũng không làm gì cả.
Trước mắt, dáng vẻ của Bồ tát vẫn ung dung như trước, mỗi một bước dẫm xuống, dẫn tới khung cảnh ở sau lưng cũng đều vặn vẹo hơn một phần, theo từng bước từng bước một lại chồng chất hơn, đến cuối cùng, tạo thành một áp lực kinh khủng nhất.
Loại áp lực này.
Đủ để khiến cho Phủ Quân đời cuối cùng xuất ra lực lượng thực sự của ông ta rồi.
Mục đích của Bồ tát, thật ra thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Ông ta không muốn quyết chiến với Phủ Quân đời cuối cùng ở nơi này, chuyện mà ông ta cần làm, chỉ là thử một phen mà thôi.
Loại áp lực này, đến từ linh hồn cho tới thực tế, thậm chí còn đến từ cả tín ngưỡng, khiến cho người ta cảm thấy một sự tuyệt vọng và ngột ngạt cực kì kinh khủng.
Đôi mắt Châu Trạch có chút đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi của mình.
Khiến Bồ tát có chút bất ngờ là, trong lúc đối mặt với loại áp lực này, lão đạo nhìn như không có gì khác thường cũng coi như xong đi, rốt cuộc cũng là nhân vật ngàn năm trước đã đứng cùng một độ cao với ông ta, chút định lực này thì vẫn phải có.
Nhưng người thanh niên ở trên chiếc giường bên cạnh lão đạo kia, lại cũng giống như vậy.
Thậm chí.
Người đàn ông trung niên – người có biểu hiện khó kiềm chế nhất kia, lúc này cũng có thể cúi đầu vững vàng đứng ở đó.
Bồ tát mệt rồi.
Tùy duyên mà đến.
Quanh đi quẩn lại, đã hoàn dương nhiều ngày như vậy.
Ông ta cũng cảm thấy có chút chán ngán.
Lúc này.
Ông ta nhớ nhung bầu trời chằng chịt vết thương kia trong địa ngục cùng với những hoa cỏ cần phải chăm sóc cẩn thận trong khu vườn ở miếu nhỏ của mình.
Kết thúc đi.
Tất cả những chuyện này.
Bồ tát giơ tay lên.
Ở sau thân thể của ông ta.
Thuận theo đó mà xuất hiện một Phật ảnh màu vàng kim.
Sự mênh mông của Phật, sự trang nghiêm của Phật, sự vô biên của Phật!
Châu Trạch đưa tay, bắt được bả vai của lão Trương, kéo lão Trương lùi về phía sau.
- Anh lùi ra.
Vào lúc này, thân là ông chủ, thân là lãnh đạo, biểu hiện của ông chủ Châu, thật sự là đủ tư cách, thật ra thì anh hoàn toàn có thể giả vờ như không biết gì cả, hoặc giả, chẳng qua chỉ đứng ở bên cạnh tiếp tục đỏ mắt gào thét tại sao sau đó ngồi nhìn lão Trương xông lên tự hy sinh bản thân.
Đáng tiếc, chuyện này, thật sự là ông chủ Châu không làm được, có lẽ là do khi sống đời trước đã quá kiềm chế quá mệt mỏi, đời này, quả thật là không muốn tiếp tục sống dè dặt như vậy nữa.
Lão đạo ngẩng đầu nhìn lên Phật quang kinh khủng ở bên trên, nhìn lại Châu Trạch đứng ở trước mặt một chút, lẩm bẩm:
- Không ngăn được mà.
Đúng vậy, không ngăn được.
Thứ ông ta nói, không phải là vầng Phật quang này, mà là sự biến hóa của lão Trương.
Giống như là một chiếc thuyền, đã bị thủng một lỗ, việc nó chìm, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Ông chủ, không có chuyện gì.
Lão Trương không có làm theo yêu cầu của Châu Trạch mà lui về phía sau, ngược lại tiếp tục đứng nguyên tại chỗ.
- Ngoan nào, lùi lại, để tôi lên.
Ông chủ Châu không đi thương lượng với Thiết hàm hàm ở trong lòng, anh vẫn không tin tưởng, lúc anh bất chấp mọi giá đứng ở hàng đầu tiên, Thiết hàm hàm sẽ tình nguyện cứ vậy mà âm thầm ủng hộ anh, và cùng nhau bị Bồ tát đập một phát là chết giống như một con ruồi.
Nhưng mà.
Lúc bàn tay của Châu Trạch ra sức đẩy lão Trương – người đang kiên quyết không nghe lời – về phía sau.
Lại kinh ngạc phát hiện.
Lão Trương đứng ở nơi đó.
Giống như là đã được đóng đinh ở đó vậy.
Căn bản là không thể kéo đi được.
Hơn nữa, một luồng nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay của anh, luồng nhiệt độ này, còn đang nhanh chóng tăng lên.
- Tê…
Châu Trạch theo bản năng thu hồi bàn tay bị làm bỏng.
Lão Trương quay đầu lại, nhìn Châu Trạch, cười.
- Ông chủ, là tôi tự nguyện.
- Anh con mẹ nó quay trở lại cho tôi, tôi không có thời gian ở đây chơi mấy trò tình cảm với anh, có buồn nôn hay không chứ?
Lão Trương hít sâu một hơi, gật đầu một cái:
- Vậy thì không tình cảm nữa.
Nói xong.
Lão Trương bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Trên người.
Cũng có một ngọn lửa màu trắng sữa đang bốc lên.
- Grào!
Một tiếng gầm nhẹ, truyền ra từ bên trong cơ thể của lão Trương, ngọn lửa vụt thẳng lên.
- Ầm!
Bàn tay to lớn do Bồ tát ngưng tụ ra, không thể kiên trì ở trong ngọn lửa được bao lâu, còn chưa giáng xuống, thì đã bị thiêu trụi đến sạch sẽ rồi.
Đế Thính ở bên dưới đài hoa sen nhe răng trợn mắt, nó có thể cảm nhận được rõ ràng, một luồng khí tức đáng sợ đang ở dần dần thức tỉnh lại, lại cổ hơi thở này, đối với nó mà nói, đó chính là một loại đe dọa trời sinh!
Lão đạo cười “ha ha” một tiếng, cầm lấy một trái chuối tiêu, tự nhiên lột vỏ, mở miệng cắn một miếng.
A.
Xem trò vui thôi.
Ánh mắt của Bồ tát hơi chăm chú, một loại cảm giác như đã từng quen thuộc ập tới, hai tay của ông ta lại lần nữa hợp lại thành hình chữ thập, trầm giọng nói:
- Phật Pháp Vô Biên.
Phật quang uy nghiêm đánh thẳng tới, giống như một ngọn núi, trấn áp hết tất cả!
Môi lão Trương không ngừng mấp máy, dường như là đang không ngừng lặp lại gì đó, mà vào lúc này, một cánh tay của anh ấy được nâng lên.
Ngọn lửa màu trắng sữa bắt đầu tiếp tục lan rộng ra, thân thể của anh ấy, vào lúc này, cũng đang dần trở nên trong suốt.
Lúc chỉ còn lại một người cạnh tranh duy nhất, cũng là lúc Giải Trãi lại lần được quay về, cuối cùng, thứ trở về, là Giải Trãi, là quy tắc.
Đây không phải là một ngai vàng, ai có thể ngồi lên thì người đó có thể thừa kế giang sơn núi non vạn dặm này, đây là một cái lò luyện, bất cứ ai đi vào, cũng sẽ bị dung luyện hoàn toàn.
- Lưới Pháp rộng lớn!
Một giọng nói ngột ngạt truyền ra từ bên trong cơ thể lão Trương, mang theo một chút trầm muộn, dường như là vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa thể hoàn toàn mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn mơ hồ buồn ngủ đến díu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận