Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1360: Chia đồ ăn (1)

Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, cho nên buổi chiều ngày hôm qua, sau khi tới Hạc Cương, lúc Oanh Oanh đi dạo phố thuận tay mua được một căn biệt thự độc lập.
Người ở rất nhiều nơi đều thích loại căn hộ nhỏ, bởi vì nó thuận tiện mua bán, mà biệt thự, bởi vì nguyên nhân diện tích, giá cả và chi phí sửa sang, muốn mua bán thì độ khó và thời gian đều hao tốn hơn.
Chỉ là bởi vì Oanh Oanh suy tính, căn hộ nhỏ thì chỗ Hứa Thanh Lãng có không ít rồi, cho nên cô ấy cứ thẳng đường biệt thự mà đi, đây là phương châm chiến lược lập ra từ rất sớm đã được xây dựng từ rất lâu, Oanh Oanh vẫn luôn kiên trì thực hiện phương châm này.
Không chỉ muốn vượt qua cậu ta trên phương diện số lượng, trên phương diện hình thức nhà ở cũng phải giết cậu ta trong một giây!
Hơn nữa, dạo này, sau khi Hạc Cương được lên hotsearch vì tin tức giá cả nhà ở nơi này rất thấp, quả thật cũng làm cho không ít người sở hữu bất động sản hoảng hốt trong lòng, vào thời điểm này, Oanh Oanh – người luôn luôn có sẵn tiền mua nhà – quả thật đã trở thành một cái bánh thơm nức.
Thủ tục còn lại gì đó, Oanh Oanh để lại cho cái vị người quản lí bất động sản đang ở Thông Thành kia đến làm giúp mình.
Dựa theo cách nói của Oanh Oanh mà nói, đợi tìm được long mạch, mọi người có thể không vội trở về, đúng lúc căn biệt thự kia sửa sang xong, có thể dùng làm nơi dừng chân nghỉ dưỡng.
Thật ra thì ông chủ Châu đã chết lặng với chuyện này rồi.
Nhất là sau khi thấy được một chồng giấy tờ bất động sản dày đến mức có thể dùng để chơi bài của Oanh Oanh kia.
Đã biểu thị không có hứng thú đối với loại chuyện nhà ở này lắm.
Đương nhiên, tiền Oanh Oanh là của Oanh Oanh, nhà ở của Oanh Oanh cũng là Oanh Oanh, tài sản Oanh Oanh cũng là của Oanh Oanh.
Về điểm này.
Ông chủ Châu vẫn luôn hiểu rất rõ, cũng không muốn đi nhúng tay vào làm gì cả.
Anh chỉ phải bảo đảm Oanh Oanh là của mình là được rồi.
Đại khái đến hơn chín giờ tối.
Châu Trạch muốn lên giường đi nghỉ ngơi, ngày mai phải lên đường vào rừng già rồi, cũng không biết được sẽ đụng phải thứ gì gặp phải thứ gì, đến lúc đó còn có thể có loại cơ hội nằm ngủ sung sướng thoải mái như thế này hay không còn khó mà nói được, cho nên, phải quý trọng.
Một giấc thức dậy.
Ngủ rất thoải mái.
Thời gian điểm bảy giờ sáng.
Tất cả mọi người đều đã tới phòng ăn trong khách sạn bắt đầu dùng bữa sáng rồi.
Châu Trạch có chút bất ngờ là, không nhìn thấy luật sư An đi xuống.
Đến thời điểm tập hợp lên đường.
Đến lúc ba chiếc xe đã chuẩn bị xong, dừng ở bên ngoài khách sạn.
Vẫn không thấy bóng dáng của luật sư An.
Trong đội ngũ này, thiếu ai còn được chứ không thể thiếu An Bất Khởi được, ít nhất, trên phương diện năng lực tổ chức và quản lý, quả thật An Bất Khởi có thể khiến cho ông chủ Châu ở bên cạnh yên tâm thoải mái làm một ông chủ chỉ tay năm ngón.
Lại đợi thêm một lát nữa, vẫn chưa thấy người đến, Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, gọi đến số điện thoại của luật sư An, điện thoại kết nối được, nhưng không có ai nhận, chẳng qua là rất nhanh, một người đàn ông với mái tóc rối tung từ cửa khách sạn chạy tới.
- Hô… Ông chủ.
Một thân mùi rượu này, đập vào mặt.
Châu Trạch theo bản năng nhíu mày một cái, tâm tình vui vẻ lúc sáng sớm thoáng cái bị cuốn sạch.
Đây là anh ta ngâm mình trong lu rượu nguyên một đêm?
- Hôm qua chơi một trận có chút quá hưng phấn rồi, ha ha, xin lỗi, xin lỗi.
Vừa nói.
Luật sư An vừa muốn mở cửa xe đi lên.
Kết quả cửa xe bị Oanh Oanh chặn lại rồi.
Oanh Oanh đưa tay chỉ phía sau.
Luật sư An có chút xấu hổ cười cười, thật sự cũng không tức giận, dù sao tất cả mọi người đều quen thuộc, bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng của ông chủ cũng đều biết.
Xoay người ngồi vào trong chiếc xe ở phía sau.
Người đến đông đủ, động vật cũng đến đông đủ, lên đường!
Lên đường từ thị khu Hạc Cương, một đường đi về hướng bắc, chiếc xe mà Bạch Hồ ở coi như xe dẫn đầu, hai chiếc xe phía sau thì chạy theo xe dẫn đầu.
Bởi vì kẻ đầu tiên nói lên muốn đưa Châu Trạch đến đông bắc tìm long mạch, chính là Bạch Hồ, coi như hồ ly của vùng này.
Quả thật là cô ta đủ năng lực gánh vác trách nhiệm dẫn đầu.
Sau khi đến điểm trung chuyển, xe của mọi người đều ngừng lại, bởi vì con đường sau đó phải dựa vào đi bộ để đi vào trong rừng, xe không cách nào tiếp tục đi về phía trước được nữa.
Đám người tìm một nơi hơi trống trải một chút, vác bọc hành lý, ăn chút gì đó uống chút nước, trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó lại chuẩn bị lên đường.
Trong đám người và thú ở đây, chỉ có ông chủ Châu không có ba lô, ngay cả tiểu Hầu tử, trong túi đeo của nó cũng mang theo không ít thức ăn nước uống, nhưng cũng không có ai nói gì, ngược lại không phải bởi vì anh là ông chủ nên có quyền đối xử đặc biệt, mà là Oanh Oanh đã vác theo một đống vật dụng giống như một ngọn núi nhỏ rồi.
- Tối hôm qua anh đã đi đâu vậy?
Canh Thần vừa ăn chocolate vừa hỏi, hôm nay sẽ lên đường, chuyện lớn như vậy lại bị anh làm chậm trễ, thật sự có chút không nói nên lời.
- Uống một chút mà rượu, sau đó có chút vấn đề nhỏ mà thôi.- Luật sư An gãi đầu một cái - Sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình lại đang nằm ở bên lề đường, còn lại được dì công nhân vệ sinh đánh thức nữa chứ.
- Ha ha, vậy thì may mà hiện tại có chính sách phân luồng, nếu không lại cho anh quay về thành quỷ rồi.
- Vấn đề chính là ở chỗ, thế mà tôi lại thực sự say rượu?
Luật sư An đưa tay chỉ chính mình:
- Anh có tin không?
Một người có sở trường trên phương diện tinh thần lực, vốn cũng đã không dễ dàng say rồi, thậm chí cho dù có hút chất cấm, thì hiệu quả kích thích đối với tinh thần của anh ta cũng kém đi rất nhiều.
Cộng thêm việc anh ta vốn là một người không ngủ được, dưới điều kiện tiên quyết là không có thằng bé trai ở bên cạnh, nốc thuốc ngủ thì ngoại trừ việc khiến cho bộ thân thể này của mình bị hoại tử ra, căn bản là không có cách khiến cho anh ta chìm vào giấc ngủ bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận