Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1279: Tiết Thanh Minh (2)

Ông chủ Châu cũng đón xe tới, cũng lười nói cái gì mà tôi đưa cô đi gì đó.
- Bây giờ còn sớm, kí túc xá còn chưa mở cửa đâu. - Trần Nhã lắc đầu nói.
- Dì quản lý kí túc xá của hai người lười như vậy sao?
- Không phải vậy, người trong kí túc xá chúng tôi, không thể nào dậy sớm như vậy.
Lúc tối khi đi ngủ, trên cơ bản các cửa của ký túc xá đều được khóa.
- Không phải là anh có mở một tiệm sách sao, tôi đến tiệm của anh ngồi một lúc là được rồi.
- Tôi cũng đi. - Lâm Ức lập tức nói.
Châu Trạch cúi đầu.
Đưa tay chỉ vào Lâm Ức:
- Em, đi về nghỉ ngơi cho anh.
- Thật sao.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu lấy điện thoại di động ra gọi xe.
Chờ sau khi xe tới.
Châu Trạch lên xe, không gọi Trần Nhã, nhưng Trần Nhã vẫn mở cửa bên kia của xe ra, vẫy vẫy tay với Lâm Ức, ngồi lên.
Lâm Ức nhún vai một cái.
Lẩm bẩm linh tinh gì đó trong miệng.
Từ từ đi vào bên trong tiểu khu.
...
Trên đoạn đường từ lúc lên xe cho tới khi đến nơi.
Châu Trạch đều không lên tiếng.
Trần Nhã cũng không nói chuyện.
Chờ lúc xuống xe.
Châu Trạch đứng ở cửa tiệm sách.
Theo thói quen rút ra một điếu thuốc trước, lúc lục tìm bật lửa, lại không tìm được, hình như là đã rơi ở trong nhà Lâm Ức rồi.
Trần Nhã lại lấy ra một cái bật lửa màu bạc từ trong túi thuần thục châm thuốc cho Châu Trạch.
Châu Trạch phun ra một cái vòng khói, nhìn Trần Nhã một chút, nói:
- Cô hút ít thuốc một chút, không tốt cho cơ thể.
- Thời điểm anh đang hút thuốc mà anh lại nói mấy lời này với tôi, dường như không quá thích hợp.
Tôi là người chết, còn cô thì sao?
Châu Trạch đẩy mở cửa tiệm sách, đám người lão đạo cùng lão hứa còn chưa quay về, Bạch Hồ cũng không ở đây, trong tiệm sách chỉ còn lại một mình Oanh Oanh ngồi ở phía sau quầy bar, trong tay cầm một quyển sách mà đọc.
Trước mặt để hai cái cái khay, trong một cái khay để trái cây đã cắt khối, một cái khay khác thì đựng một loại bánh màu xanh.
- Ông chủ, anh đã về rồi.
Oanh Oanh rất nhiệt tình đứng dậy ra đón.
Lúc Trần Nhã đưa mắt nhìn về phía Oanh Oanh, trong đôi mắt của cô ta, bỗng nhiên thoáng hiện lên một tia khác thường.
Một màn này, bị Châu Trạch chú ý tới.
Lúc này, trong lòng đang có một loại cảm giác thịt đang nấu chỉ chờ hầm mềm ở trong nồi của mình đang bị người khác để mắt tới.
Phía dưới của Oanh Oanh vẫn chưa hoàn toàn tan tuyết đâu, sao có thể để cho cô nhớ thương được?
- Trong tiệm có chút bẩn, cô tùy tiện tìm chút chuyện mà làm đi, lau bàn hay lau sàn gì đó một chút.
Châu Trạch nói với Trần Nhã.
- Được.
Trần Nhã cũng không từ chối, tìm giẻ lau liền bắt đầu lau chùi bàn, nhìn động tác này, làm việc còn rất nhanh nhẹn tháo vát.
Ông chủ Châu chuẩn bị đi tắm, lúc vừa mới chuẩn bị gọi Oanh Oanh chuẩn bị quần áo cho mình, lại nhìn thấy Oanh Oanh bưng một cái chậu than đi ra.
- Sao vậy?
- Lão đạo nói, hôm nay là ngày lễ đấy.
- Ngày lễ?
- Tiết Thanh Minh.
- Ồ.
Không trách trên quầy bar bày bánh màu xanh.
Oanh Oanh chậu than ở vị trí trước quầy bar, lấy điện thoại di động ra, cho điện thoại cho cô gái da đen.
Không bao lâu.
Một đám thực vật màu xanh đã chui ra từ trong khe hở trên sàn của tiệm sách, vây quanh chậu than nở hoa.
Đây là chuẩn bị dùng như máy hút khói, hấp thu tro bụi.
Trần Nhã, người vừa mới lau xong cái bàn bên kia đang đi về phía bên này thì nhìn thấy gốc thức vật bên cạnh Oanh Oanh kia, nhíu mày một cái, dường như cô ta có hơi không nhớ rõ được lúc mình đi vào, nơi này còn có trồng hoa sao?
- Ông chủ, cùng đốt một chút không?
Châu Trạch gật đầu một cái, không vội đi tắm, mà là đi tới, nhận lấy tiền âm phủ ở trong tay Oanh Oanh, thả từng tờ từng tờ một vào bên trong chậu than.
Trần Nhã đứng ở bên cạnh, nhìn một cách hết sức bình tĩnh, cô ta chỉ có chút thắc mắc, người khác hoá giấy tiền vàng mã đều là vứt vào đó từng sấp từng sấp, nhưng nhà này, hình như là cực kì tiết kiệm.
- Cô có muốn cùng đốt một chút hay không?
Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhã đang đứng ở bên cạnh, cô ấy không hỏi ông chủ tại sao mang cô gái kia về, cũng không hỏi cô ta là ai.
- Được.
Trần Nhã cũng đi qua ngồi xổm xuống, từ Châu Trạch trong tay, nhận lấy...
Ầy.
Cô ta nhìn thấy Châu Trạch lại đang đếm từng tờ từng tờ tiền âm phủ, sau đó đưa cho mình mười ba tờ.
Trần Nhã có chút dở khóc dở cười nhìn Châu Trạch.
Ông chủ Châu lơ đễnh.
Tiếp tục đốt từng tờ từng tờ một.
Bởi vì vẫn luôn không thả nhiều giấy tiền vàng mã vào, cho nên ánh lửa chẳng qua chỉ được duy trì không tắt mà thôi.
Trong suốt quá trình đốt từng tờ từng tờ một như thế này.
Nội tâm của ông chủ Châu cũng từ từ bình phục lại.
Chuyện của lão Hầu Tử, chuyện của bà bà ở sòng bạc bà bà, chuyện long mạch ở Đông Bắc.
Dường như đều trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.
Chỉ có cảm giác bình an trong nội tâm của mình hiện tại, mới là tài sản quý giá nhất.
Nếu như có thể bỏ đi thân phận quỷ sai, bỏ ra ràng buộc với doanh câu, bỏ hết chuyện vụn vặt của âm dương.
Bản thân thực sự chỉ là một người bình thường.
Mở được một tiệm sách yên tĩnh này.
Cuộc sống.
Nên là như thế nào?
Ừm.
Bản thân sẽ phá sản sau đó chết đói…
Châu Trạch đứng lên.
Duỗi người.
Chính mình không hổ danh là dũng sĩ sát không khí thế hệ mới mà, ngay cả chuyện đâm thủng tâm tình nhỏ của bản thân mà cũng không chút nương tay.
Cuộc sống, vẫn phải sống một cách thật tốt, nhưng chuyện, lại không thể không làm, một ít gợn sóng, đã và đang cuốn tới mà không đảo ngược lại được, không phải mình là vấn đề mà bản thân lừa mình dối người nhốt mình ở trong tiệm sách là có thể tránh né cho qua chuyện được.
Hoặc giả.
Đây chính là một loại số mệnh?
Anh chính là người bận rộn nhất trên sân khấu này, nhưng cũng lại là người không quan trọng nhất.
Bởi vì.
Nhân vật chính của sân khấu, cũng không là chính bản thân anh.
Trần Nhã vẫn đang cùng Oanh Oanh đứng ở trước chậu than, ánh mắt của cô ta, vẫn đang không ngừng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh.
Oanh Oanh thì đang rất nghiêm túc tiếp tục đốt tiền âm phủ.
Chờ sau khi đốt xong tờ tiền âm phủ cuối cùng.
Oanh Oanh chắp hai tay.
Giống như là đang cầu nguyện.
Sau đó mở mắt ra, đứng lên.
Trên mặt nở một nụ cười với Châu Trạch nói:
- Ông chủ, tiết Thanh Minh vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận