Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1210: Ổ pin + 1 (1)

Lão đạo nghiêng đầu qua, nhỏ giọng ra khẩu hình với Hứa Thanh Lãng đang đứng ở sau lưng.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái, tỏ ý bản thân cũng không biết, nhưng hẳn không có chuyện gì mới đúng, dù sao trong cơ thể Châu Trạch cũng có vị kia ở đó, coi như có xảy ra chuyện, cũng sẽ không lặng lẽ kết thúc.
Mà Châu Trạch bên này.
Từ sau khi mang mặt nạ lên.
Ấn tượng đầu tiên về cái máy nhắn tin di động này là nó rất quê mùa, trong nháy mắt ấn tượng đó đã lập tức bị quét sạch.
Châu Trạch phát hiện chính mình đang đứng ở trong một căn phòng nhỏ tối đen.
Anh nghiêng đầu.
Nhìn bên trái.
Ngó sang bên phải.
Nhìn đằng trước.
Liếc phía sau.
Mỗi lúc làm ra một động tác, đều sẽ phát ra tiếng “răng rắc răng rắc”.
Cúi đầu.
Cằm để ở trên ngực.
Không phải vì nguyên nhân anh đột nhiên béo lên.
Mà là bộ thân thể này, căn bản cũng không phải là cơ thể vốn có của anh.
Giơ tay lên.
Cố gắng để cho tầm mắt của mình có thể nhìn thấy được.
Châu Trạch nhìn thấy một đôi tay tương tự như của Doraemon.
Tròn vo.
Tượng trưng cho việc chỉ có một cái tay như vậy thôi.
Trong đầu bắt đầu nhanh chóng nhớ lại hình tượng của bản thân lúc này.
Hẳn là một con búp bê.
Là loại hình tròn vo, ngây thơ đáng yêu đấy, nhìn màu sắc, còn là một con búp bê nữ đấy.
- Chít chít chi ken két két…
Một trận tiếng động rời rạc truyền tới, ở trên quầy ở phía trước, một con búp bê mập mạp trên người trên người mặc trang phục viên ngoại màu xanh da trời leo lên bàn.
Theo sát phía sau, ở phía bên kia, là một búp bê trên người mặc một cái yếm màu hồng cũng đang leo lên, ở ngay chính giữa của cái yếm, còn có một chữ “thịt”.
Hai con búp bê này đều có cảm giác rất hài hước.
Đương nhiên.
Châu Trạch biết rõ.
Hình tượng của bản thân lúc này, nếu như soi gương mà nói, chắc chắn cũng có cảm giác hài hước giống vậy.
- Khánh, ở bên chỗ cô có phát hiện gì không?
Búp bê mặc đồ viên ngoại mở miệng nói.
Giọng nói rất khàn, mang theo cảm giác như bánh răng kim loại ma sát với nhau.
Châu Trạch biết.
Đây cũng là một loại thuật pháp tương tự với thuật con rối ở khoảng cách xa.
Bây giờ trong rất nhiều phim khoa học viễn tưởng đều có hình ảnh chiếu ba chiều, trong lúc họp, nhìn qua có vẻ như mọi người đều ngồi ở vị trí của mình trao đổi và thảo luận trực tiếp, đợi sau khi cuộc họp kết thúc, có lẽ trên bàn cũng chỉ còn lại một người còn ngồi ở nơi đó, bóng dáng của những người còn lại đều đã biến mất.
Nguyên lý giống nhau.
Khánh và hai đồng đội trong tiểu đội cùng đi ra ngoài cùng cô ta lần này, hẳn là trước đó đã bố trí ba con búp bê này ở một nơi nào đó, sau đó thông qua mặt nạ thao túng búp bê, để hoàn thành trao đổi và đối thoại.
Tuy nói kỹ thuật truyền tin hiện nay rất hiện đại rất phát triển, nhưng Châu Trạch cũng đã trải nghiệm đủ loại cảm giác lúng túng khi phàm là có chút chuyện gì xảy ra thì điện thoại di động lập tức ngừng hoạt động, loại phương thức truyền tin như thế này, trên phương diện bảo mật và tính ổn định, chắc chắn là cao cấp hơn một bậc.
- Khánh, cô làm sao vậy chứ?
Con búp bê mà trên áo yếm của nó có một “thịt” kia thấy Khánh vẫn không trả lời, mở miệng hỏi.
Giọng nói.
Cũng là giọng nói của búp bê.
Dáng vẻ.
Cũng là dáng vẻ của búp bê.
Trong lòng Châu Trạch nhanh chóng phân tích, trước đó, sở dĩ anh đáp lời cái mặt nạ này, cũng là hành động bất đắc dĩ, nếu như hai vị kia muốn tới Thông Thành, chắc chắn là anh vẫn phải tiếp tục đối phó, không thể nào không nghe điện thoại được.
Nhưng cục diện hiện tại này.
Hình như có thể tận dụng triệt để một chút.
Điểm tận dụng được chính là.
Mấy đại lão đội cấp độ Ất của đội chấp pháp này, ở trong suy nghĩ của bọn họ, lấy cấp bậc của bọn họ ở dương gian căn bản lại không tồn tại khả năng sẽ xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, mặt nạ cũng sẽ không thể bị rơi xuống rồi được người khác nhặt được.
- Tôi có chút mệt.
Châu Trạch trả lời.
Quả nhiên, giọng nói the thé chói tai, anh hiện tại, chỉ cần bắt chước phong cách nói chuyện của Khánh là được rồi, nói thật, lúc này, dưới hoàn cảnh này, coi như độ khó của việc bắt chước một người đã giảm đến thấp nhất rồi.
- Ha ha, tôi đã bảo cô đừng vội tới Thông Thành rồi, chúng tôi có phát hiện ở Kim Lăng.
- Bây giờ gần như đã có thể xác định.
- Một ngày trước.
- Vị kia đã từng đi qua Tử Kim Sơn.
- Chúng tôi tìm được dấu vết ngài ấy đã từng nghỉ chân ở nơi đó, cực kì chuẩn xác!
Vị kia?
Đang nói về Phủ Quân sao?
Châu Trạch lại nghĩ tới lão đạo.
Chẳng qua là, địa ngục ở thời đại phủ quân, phủ quân có rất nhiều vị, cũng không biết được cụ thể là vị nào.
- Đúng vậy, cô nhanh chóng tới đi, chúng tôi đang tìm cơ hội tiếp tục thu nhỏ phạm vi hoạt động của ngài ấy lại, ngài ấy rất yếu, tôi có thể cảm giác được.
- Được, tôi lập tức tới Kim Lăng.
- Được rồi, đúng rồi, Thông Thành có thú vị không?
Con búp bê mặc yếm kia mở miệng hỏi:
- Hoặc có lẽ là, Thông Thành có thứ gì thú vị không?
- Cô rất rảnh rỗi sao, con tiếp tục tán gẫu?
Châu Trạch trực tiếp không khách khí hỏi ngược lại.
Trước đó, trên đường từ Dương Châu đến Thông Thành.
Ông chủ Châu cũng coi là đã nắm rõ một vài điểm trong tính cách của Khánh rồi.
- Ha ha, vậy cô nhanh lên một chút.
- Chúng tôi tiếp tục đuổi theo đây.
Hai con búp bê trước mặt Châu Trạch bỗng nhiên đồng loạt cúi đầu.
Bất động.
Đây chính là, cúp điện thoại sao?
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Đưa tay về phía trước.
Thực hiện một động tác tháo xuống.
- Ầm.
Mặt nạ được tháo xuống.
Ý thức của ông chủ Châu ý trở về hiện thực.
- Ha ha.
Châu Trạch tự cười chính mình.
Cảm giác mới vừa rồi, có chút giống như đến sảnh trải nghiệm VR (công nghệ thực tế ảo) để trải nghiệm một chuyến, chẳng qua là kỹ thuật VR hiện tại còn quá thô sơ, rất nhiều người mua cái này là vì để xem phim VR.
Đương nhiên, trải nghiệm mới vừa rồi kia, cũng khá thô và vụng về, ba đại lão của đội đẳng cấp Ất thế này, lại không thể bày ra dáng vẻ hình mẫu được sao, lúc mọi người trao đổi thì sẽ thấy bộ dạng đáng yêu manh manh của đối phương, rất thú vị đấy?
Cầm mặt nạ ở trong tay, Châu Trạch nói với lão đạo và Hứa Thanh Lãng:
- Dọn dẹp nơi này sạch sẽ một chút đi, chúng ta quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận