Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1636: Trải nghiệm trò chơi (2)

Theo lý thuyết, anh ta không nên yếu như vậy, nhưng cũng giống với đạo lý cho dù có là một cao thủ mạnh hơn nữa thì khi bị người ta một dao cắt cổ thì cũng phải xong đời mà thôi, trong tình huống này, ông chủ Châu đã biết tình huống trước cộng thêm trực tiếp đánh lén, đã kết thúc chuyện này.
Con ngươi của người mang mặt nạ bắt đầu tan rã.
Trận pháp do anh ta dựng nên cũng theo đó mà chấm dứt.
Lão Đới nằm sấp trên mặt đất, nhìn anh ta đã gầy đi không ít, gương mặt đó, không lớn như trước đó nữa, so với trước kia thì có vẻ lập thể hơn một chút.
Từ một khuôn mặt như một cái bánh lớn, biến thành một khuôn mặt chữ quốc.
Vào giờ phút này, trong lòng ông chủ Châu đang nghĩ là, cái trận pháp này, sau này hẳn là để cho lão Hứa học thử một chút, có thể dùng vào lúc làm phẫu thuật thẩm mỹ cho người ta, nói không chừng sau này còn có thể một một bệnh viện chỉnh hình đêm khuya đấy.
Châu Trạch chậm rãi đi tới bên cạnh lão Đới.
Lão Đới đã lảo đảo đứng lên lần nữa.
Chỉ chỉ trước mặt.
Trước mặt.
Là bậc thang lên núi.
Tình trạng của nó, so với bấc thềm đá lên núi Hoa Sơn lúc trước còn muốn gập ghềnh trắc trở hơn một chút.
Ngoài ra, phần lớn người ở nơi này đi lại đều dùng cách bay, đương nhiên sẽ không tốn tâm sức quá lớn để đi tu sửa lại bậc thang không có tác dụng quá lớn này.
- Trên bậc thang có trận pháp, trước cứ dựa vào bên trái đi, sau khi đến tầng mười thì mới đổi sang bên phải, như vậy, có thể tránh được áp lực của ngọn núi này lên trên người leo núi.
Lão Đới chưa được nghỉ ngơi quá nhiều, kéo theo thân thể mệt mỏi còn bị thương đi lên bậc thang.
Châu Trạch cũng không do dự gì, đi theo lão Đới đi lên.
Đến tầng mười đổi một hướng đi dựa vào, rốt cuộc là có loại áp lực đó hay không, Châu Trạch cũng không biết được, nhưng quả thật là anh đi rất dễ dàng.
Đi một lúc.
Cũng đã đến được giữa sườn núi.
Ở đó có một đình hóng mát.
Trong đình hóng mát có một bức tượng điêu khắc.
Bức tượng điêu khắc này trên người mặc áo giáp cổ xưa, ánh mắt nhìn thẳng lên trên núi.
Mà lão Đới, giống như là một hướng dẫn viên du lịch vừa dẫn đường giúp cho Châu Trạch, lại còn vừa không quên giới thiệu những di sản văn hóa phi vật chất của địa phương cho Châu Trạch.
- Sau khi Vương tọa bạch cốt rơi vào trong tay tộc chúng tôi, các đời tộc chúng tôi đều chìm đắm vào trong việc phải làm sao để liên hệ với những ma thần bị trấn áp ở bên trong Vương tọa bạch cốt, bởi vì nguyên nhân cấp độ sinh mệnh trời sinh của tộc tôi, cho nên, tiềm lực phát triển bản thân của tộc tôi cũng không lớn, vì thế mà chỉ có thể dựa vào sức mạnh của ma thần.
- Bức tượng điêu khắc này, tên gọi của nó là ‘Lương Tước’. Bản thể là là một hung thú từ thời kỳ Thượng cổ, từng làm loạn địa ngục, ý đồ can thiệp vào trật tự của địa ngục, sau khi bị chém chết thì dùng đêm vào bên dưới Vương tọa bạch cốt.
- Nó được tính là một trong những kẻ sớm nhất, được tính là nguyên liệu mới xuất hiện cho Vương tọa bạch cốt, cũng vì vậy, mà oán niệm của nó cũng là lớn nhất.
- Lúc tộc tôi bắt đầu thử kết nối với linh hồn của ma thần ở bên trong Vương tọa bạch cốt, nó cũng là kẻ đầu tiên đáp lại, đạt thành liên hệ với tổ tiên của tộc tôi, ký kết khế ước.
- Chuyện này được xem là kỷ nguyên phát triển mới ở bên trong tộc của tôi, cho nên mới dựng tượng điêu khắc ở nơi này.
- Bức tượng điêu khắc này, cũng là một dấu ấn tinh thần của nó, nó có thể đi xuống thông qua nơi này bất kì lúc nào.
Lão Đới vừa dứt lời.
Con mắt của bức tượng điêu khắc đã mở ra.
Trong tròng mắt.
Mang theo vẻ vui đùa.
Đầu tiên là quét về lão Đới.
Ngay sau đó nhìn về phía Châu Trạch.
- Doanh câu?
Bức tượng điêu khắc mở miệng nói chuyện.
Hai tay của lão Đới hợp lại thành hình chữ thập, khon lưng hành lễ với tượng điêu khắc, lên tiếng nói:
- Chủ nhân trở về, thu hồi Vương tọa, xin ngài nhường đường.
- Được nha, nhường, nhường, ha ha ha…
Tiếng cười của bức tượng điêu khắc rất âm u, nhưng lựa chọn trong giọng nói, cũng rất thật lòng.
Lão Đới xoay người nhìn về phía Châu Trạch, thưa chuyện:
- Tiếp đó, nó sẽ nhường đường cho chúng ta, nhưng thứ nó am hiểu là thuật linh hồn, đợi sau khi ông chủ anh đi lên, nó sẽ dùng thuật pháp vây nhốt mê hoặc ngài, để cho ông chủ ngài không thể tiến cũng không thể lùi, mà những người còn lại của tộc tôi ở sau núi, sau khi thấy thì sẽ gọi những ma thần khác hạ xuống bao vây tấn công ông chủ ngài.
- Đây là chuyện mà trước đó chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi, phương pháp ngoài ngưỡng cửa chỉ là để tiêu khí khí huyết thân thể của ông chủ ngài, còn đây là làm hao phí sức mạnh linh hồn của ông chủ ngài, khiến cho cả thể xác và tinh thần của ngài đều mệt mỏi.
- Phương pháp phá cuộc, chính là hủy diệt vị trí đình hóng mát này trước một bước.
- … - Tượng điêu khắc.
Châu Trạch không tiếp tục lên núi, mà đi tới trong lương đình, nhìn cái bức tượng điêu khắc kia.
Bức tượng điêu khắc cũng cảnh giác nhìn Châu Trạch.
- Doanh câu… anh đã suy yếu tới mức này rồi sao? Không nghĩ tới đấy, anh năm đó, lại cũng sẽ có ngày hôm nay.
- Lần trước, tôi đã thua anh, nhưng lần này, cho dù là anh có hủy diệt dấu ấn linh hồn của tôi ở nơi này trước, chờ sau khi anh lên núi, tôi cũng sẽ để cho anh nếm thử một chút nỗi đau khổ của chúng tôi khi năm đó anh trấn áp chúng tôi!
- Đây cuộc đối đầu định mệnh giữa tôi và anh.
- Giữa tôi và anh.
- Cuối cùng cũng phải có một trận chiến.
- Nhất định phải có thắng bại!
Châu Trạch nghiêng đầu một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm bức tượng điêu khắc.
Bức tượng điêu khắc nhìn thấy Châu Trạch không vội hủy diệt đình hóng mát, mà lại đánh giá nó hết từ trái sang phải rồi lại từ trên xuống dưới, khiến cho nó hơi nghi ngờ một chút.
- Anh sợ nào, Doanh câu?
- Ha ha ha, không nghĩ tới, anh mà cũng biết sợ!
- Sau khi mất đi sức mạnh, ngay cả dũng khí mà anh cũng không còn nữa sao?
- Anh như vậy chính là đang sợ hãi tôi, đúng vậy, anh đang sợ hãi tôi!
Châu Trạch không thèm để ý tới lời mà bức tượng điêu khắc nói.
Chẳng qua chỉ đang lầm bầm lầu bầu:
- Áo giáp màu xanh lục, có ấn tượng chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận