Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1146: To (2)

Luật sư An tới, mới có mẩu đối thoại lúc ban đầu kia.
Chẳng qua là, luật sư An là ai chứ?
Bà lão đó đâu thể nào là đối thủ của luật sư An được, những phần thật giả trong chuyện xưa đó cùng với thân phận thật sự của bà lão, sao có thể lừa gạt được luật sư An?
Chẳng qua là chờ đến lúc luật sư An trở về đến địa ngục không được bao lâu, thì đã đụng phải biến cố của đội chấp pháp, pháp chỉ của Địa Tàng Vương Bồ Tát cộng thêm Sở Giang Vương tự mình trấn áp, dẫn đến đội chấp pháp tổn thương nguyên khí nặng nề, những cặn bã còn sót lại kia thì lại càng phải bị giam giữ.
Nhưng quay đầu lại, thật sự là một vòng tròn.
Mấy chục năm sau, hai người gặp lại, thân phận lập trường hoàn toàn thay đổi, nhưng luật sư An vẫn có thể dựa vào câu chuyện này, đẩy Trần A Bằng ra khỏi vòng tròn.
- Chậc chậc..
Trần A Bằng vẫn còn tiếp tục giãy giụa, chẳng qua là càng ngày càng yếu ớt, nhục thân cùng với linh hồn của gã, đều đang chậm rãi tiêu biến.
Tuy nói khiến cho gã ta trầm luân vĩnh viễn, nhưng dường như lại thích hợp với chủ đề “giày vò” hơn, nhưng đoạn thời gian này luật sư An đã chịu ảnh hưởng khá sâu sắc từ ông chủ nhà mình.
Hiểu được đạo lý “lấy việc giúp người làm niềm vui”.
Ở trên thế giới này, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù, không đúng, là thêm một chút không khí cũng tốt hơn thêm một kẻ thù.
Vào lúc linh hồn sắp tan biến.
Dường như linh hồn Trần A Bằng có được giây phút ngắn ngủi giãy thoát ra được khỏi ảo ảnh vô biên kia.
Có chút tương tự với hình thức hồi quang phản chiếu.
Gã mở mắt ra.
Nhìn luật sư An.
Nói:
- Là con trai… Hay là con gái…
Luật sư An mím môi một cái.
Nói:
- Con trai, còn là sinh đôi.
Trần A Bằng cười, nói:
- Anh gạt tôi…
Luật sư An gật đầu một cái, chỉ là để cho anh càng khó chịu hơn một chút trước khi chết thôi.
Mọi người đều là người “chết đi sống lại”, người chết đối với loại chuyện này, đối với bọn họ mà nói, là hoàn toàn không cần thiết, nếu không, há chẳng phải trong địa ngục đều là “Ba” sao?
- Cô ta… Cô ta… Cô ta… đã chết…
Chữ “cô ta” này, không phải chỉ bà lão đó.
Luật sư An nhìn Trần A Bằng, không lên tiếng.
- Nhưng…. nhưng cô ta thực sự rất đẹp…
Tim của luật sư An bỗng nhiên nhói một cái, bởi vì anh ta dự đoán được, Trần A Bằng muốn trả thù mình.
Đúng với mối quan hệ của hai người vậy, một kẻ dù đã là bạn đã sắp chết đến nơi cũng phải làm cho bạn khó chịu một phen, kẻ còn lại cho dù là bản thân đã sắp chết đến nơi, cũng phải làm cho bạn không thoải mái một phen.
Mọi người đều là kẻ kinh tởm, tất cả mọi người đều là kẻ ích kỷ, chuyện hóa giải hiềm khích lúc trước, vô nghĩa.
Luật sư An biết rõ, lúc này, cách làm chính xác nhất với anh ta, là lập tức che miệng của đối phương lại, khiến cho những lời tiếp theo của gã ta không cách nào nói ra được, trực tiếp chết ngộp.
Nhưng Luật sư An không làm như vậy, bởi vì bất luận là tin tức thật hay giả, anh ta đều muốn biết.
Gã tiện:
- Thi thể của cô ta… bị… đại đầu lĩnh của chúng tôi… cất giấu… ha ha ha…
Luật sư An hít sâu một hơi.
Răng cắn rách môi.
- Yên tâm, sau này có cơ hội, tìm anh ta tính sổ, anh ta bị Sở Giang Vương giết cũng coi như xong đi, nếu anh ta không chết mà nói, tôi sẽ tiễn anh ta đến nơi an nghỉ cuối cùng.
- Ha ha ha… An Bất Khởi anh… ngoại trừ việc ôm bắp đùi… thì còn có bản lĩnh gì nữa…
Hiển nhiên, Trần A Bằng nói đến chuyện lúc trước anh ta bị phán quan cấp trên phán vào chỗ chết.
Luật sư An duỗi tay nắm lấy mặt của Trần A Bằng.
Xoay mặt của gã nhìn về trận chiến ở bên ngoài một chút, để cho gã nhìn bên ngoài.
Chậm rãi nói:
- Cái tên bị đánh đến sưng mặt sưng mũi kia, trong cơ thể anh ấy, là tinh hồn của Giải Trãi.
Ánh mắt của Trần A Bằng lập tức cứng lại.
- Ở trong tiệm sách, mỗi ngày tôi đều ở cùng Thái Sơn Phủ Quân, cùng uống trà, nếu như tôi thay đổi khẩu vị của mình một chút nói, chúng tôi còn có thể cùng đi Great Barrier Reef (rạn san hô Great Barrier).
Lúc này con mắt Trần A Bằng trừng thật to.
- Còn người đó, có nhìn thấy không? Anh ta là chủ nhân của U Minh Chi Hải.
Con ngươi của Trần A Bằng cũng sắp rơi ra ngoài.
- Ồ, anh tin hết tất cả sao?
- Đúng rồi.
- Giống như những lời anh vừa mới nói vậy.
- An Bất Khởi tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ có ôm bắp đùi mà thôi.
- Anh là người bạn tốt nhất của tôi, xem xét giúp tôi đi.
- Bắp đùi lần này.
- Có to hay không?
- To… to… chó*… (đoạn này là A Bằng cố tình dùng chữ “súc sinh” phát âm gần giống chữ “to” để vừa đáp vừa mắng luật sư An)
- Ba!
Luật sư An đập một tát lên cái ót của Trần A Bằng, mang theo sự khiếp sợ và không cam lòng sâu sắc, linh hồn của Trần A Bằng hoàn toàn biến mất.
Phun ra một vòng khói.
Luật sư An gật đầu một cái.
Nói:
- Đúng, rất to.
Luật sư An đã từng nghe một tuần sứ lớn tuổi nói qua, chuyện trống rỗng nhất ở trên cái thế giới này, chính là giết người.
Trong mắt đám người như bọn họ, ý nghĩa của chuyện giết một người không đơn thuần chỉ là giết người đó, không chỉ là hủy diệt nhục thân, mà chính là xóa bỏ cả linh hồn.
Người bị giết, thực sự có nghĩa là không còn tồn tại nữa.
Giống như, giết được càng nhiều người, thì sẽ càng nhàm chán, giống như ở trong một gian phòng, sau khi bạn ném hết tất cả mọi thứ làm cho bạn cảm thấy ngứa mắt ra ngoài, vậy dần dần căn phòng đó cũng sẽ trở nên trống rỗng.
Luật sư An tán thành sâu sắc.
Sau đó, vị tuần sứ lớn tuổi đó phạm lỗi, sau khi đã lợi dụng chức vụ để giúp đỡ một cố nhân, thật ra thì chuyện này cũng không tính là gì, có lẽ những quan sai cấp bậc quỷ sai bộ đầu thì xem chuyện này là đại kỵ, nhưng đến cấp độ tuần sứ này, một vài quy tắc, ngược lại có thể qua loa một chút, chỉ cần không thật sự làm đến quá đáng, thông thường cũng không có vấn đề lớn gì.
Chẳng qua là ngay cả mấy vị Bồ Tát đại từ đại bi trong truyền thuyết thần thoại cũng không dám trắng trợn tự tiện can thiệp vào một số việc của nhân gian, đến Tây Thiên thỉnh kinh còn phải đi cho có hình thức như vậy, như vậy, đối với những người của âm ti mà nói, có thể còn phức tạp hơn còn cần phải kiêng kỵ hơn một chút, cần phải chú ý thái độ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận