Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1164: Kẻ hèn nhát, An Bất Khởi! (2)

Cho nên, Đệ nhất Phủ Quân đúng là một người kinh tài diễm diễm, Phủ Quân các đời sau đó có làm gì cũng tệ hơn nữa, dù là ăn no chờ chết, cũng có thể để cho hệ thống này tiếp tục vận hành.
Nếu không phải vị Thái Sơn Phủ Quân cuối cùng bị Địa Tàng Vương Bồ Tát lừa gạt, trực tiếp mất tích.
Có lẽ đến hiện tại, địa ngục vẫn là thiên hạ của Phủ Quân.
Cho nên, chìa khóa vẫn có liên kết với nhau, nhưng hệ thống quy định của âm ti, về cơ bản cũng đã loại trừ việc duy nhất một chìa khóa dùng cho tình huống văn tự xuất thân bị trộm, nếu như hai người các người là anh em tốt, cho anh ta mượn dùng, ngược lại thì chuyện này vẫn được, nhưng thứ tình cảm hai anh em tốt này, rất khó tìm.
- Nhờ hồng phúc của anh, trong Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, cái gì cũng có, hơn nữa, bởi vì nguyên nhân phong ấn của Phủ Quân các đời, khu vực đó, về cơ bản cũng thuộc về trạng thái nửa ngăn cách với thế giới bên ngoài, xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì, đều có thể xảy ra.
- Một số quy tắc quá mức ở âm ty, ở đâu cũng không thể thực hiện được.
- Theo lý thuyết, nếu như tuần sứ phạm tội bị trừng phạt, văn tự xuất thân nhất định sẽ bị tước đoạt và gạch bỏ, tuần sứ chết đi, cũng sẽ bị gạch bỏ, nhưng ở nơi đó, tôi phát hiện một nơi, trong đó có không ít quan sai đã chết, còn nhặt được văn tự xuất thân của hai tuần sứ.
- Làm sao có thể?
- Không có gì là không thể, tôi đã kiểm chứng rồi, những tuần sứ đã chết kia, hẳn là nhân vật từ hơn một ngàn năm trước, bọn họ hẳn là người canh gác của Phong Ấn Chi Địa ở thời đại đó.
- Mà thời gian mà bọn họ ngã xuống, trùng hợp là thời điểm Thái Sơn Phủ Quân đời cuối cùng mất tích, Thập Điện Diêm La quật khởi, âm ti thay đổi triều đại, bên đó sơ sót và hỗn loạn, thêm vào đó là tính đặc thù của Phong Ấn Chi Địa, làm cho đoạn thời gian đó, đám tuần kiểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà ngã xuống ở Phong Ấn Chi Địa, nên văn tự xuất thân của bọn họ vẫn được để lại.
Có chút tương tự với người đã chết, lại không đến đồn cảnh sát để xóa bỏ thân phận, trên lý thuyết mà nói, thân phận của người đó vẫn có thể tham gia hoạt động xã hội như trước.
Luật sư An đưa tay.
Xách ngược Canh Thần qua.
Lúc này cơ thể nhỏ bé của Canh Thần đáng thương bị giơ lên, không ngừng lắc lư, nhìn qua thì tương đối thê thảm.
- Ba ba ba!
Luật sư An còn đưa tay vỗ vỗ vào bụng Canh Thần mấy cái.
Nói:
- Anh nôn nữa đi, nôn nữa đi xem nào, nhìn xem thử còn có thể phun ra được thứ gì tốt nữa hay không nha, mẹ nó chứ, cái bụng nhỏ này chính là một cái túi dị thứ nguyên nha.
- Không có…
Canh Thần trả lời, đồng thời liếc mắt.
- Tôi không tin, anh chờ đó, đợi sau khi rời khỏi Dương Châu, tôi nhất định phải dẫn anh đến bệnh viện chụp X-quang một chuyến.
- Cũng được. - Canh Thần đón nhận, nếu như bằng cái cách nhàm chán như thế mà có thể kết thúc sớm một chút, anh nguyện ý tiếp nhận.
- Tôi nói này, sao tôi lại có cảm giác hố anh đến đó canh gác một phen, ngược lại lại giúp cho anh nhân họa đắc phúc vậy?
- Đừng có trêu chọc, hình như cuộc sống của anh cũng không có gì đặc biệt, lại làm thuộc hạ cho một bộ đầu.
- Ha ha, đại trượng phu co được giãn được, thằng nhóc nhà anh, cứ chờ đó đi, nếu như anh còn mạng chắc chắn sẽ thấy được.
- Tôi đây mỏi mắt mong chờ.
Luật sư An ôm lấy Canh Thần, cột vào vị trí ở sau lưng mình, loại phương thức vác em bé này rất có căn cứ.
Ngay sau đó.
Luật sư An ôm tâm tình kích động cúi người xuống.
Nhất lấy quyển trục màu tím mà Canh Thần mới vừa nôn ra đất.
Anh ta liếm môi một cái.
Hơi có một loại cảm giác như đoạn cuối lúc Chí Tôn Bảo mang vòng vào, khi xem «Đại Thoại Tây Du».
Đàn ông, không thể một ngày không có quyền, sau khi bạn đã thưởng thức qua thân phận và địa vị mà quyền lực mang tới, lúc mất đi nó, giống như cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian này vậy.
- Đám người kia cũng sắp tới rồi, anh còn muốn chần chừ bao lâu nữa? - Canh Thần mở miệng hỏi.
Luật sư An nở nụ cười.
Nói:
- Không phải là đang do dự, mà là muốn hưởng thụ niềm vui sướng lên đỉnh thêm một lúc nữa, dạo đầu, cũng là một phần rất quan trọng tạo nên sự hài hòa trong cuộc sống.
Nói xong.
Luật sư An lật bàn tay.
Mở quyển trục ra.
Trên đó ghi chép về cuộc đời của vị chủ nhân ban đầu.
Vị tiền bối từ hơn một ngàn năm trước này, tên là Lục Bình.
Ngay sau đó.
Ý thức tinh thần của luật sư An tiến vào bên trong.
Quyển trục dần dần mờ đi.
Cuối cùng dung nhập vào trong lòng bàn tay của luật sư An.
Luật sư An chậm rãi nhắm hai mắt.
Phốc, phốc, phốc.
Giờ khắc này.
Dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều đã yên tĩnh lại.
Giờ khắc này.
Anh ta cảm giác ánh đèn sân khấu lại đang chiếu ngay trên đỉnh đầu của mình.
Giờ khắc này.
Phảng phất như bản thân vừa được trở về sân khấu đã từng thuộc về mình!
Giờ khắc này.
Đúng lúc bộ đầu – người dẫn đầu chạy tới nơi này – xuất hiện.
Gã tung người nhảy một cái, nhảy đến bên ngoài ngõ hẻm này, nghiêng đầu nhìn một cái, ngay sau đó lại thu người lại, ở vị trí ngực của gã, là một mảnh lá cây màu xanh, đây cũng là pháp khí có thể giúp che giấu hơi thở của bản thân, khó khăn lắm gã mới có được, vậy nên gã rất có lòng tin đối với món pháp khí này.
- Tôi tìm được người rồi.
Vị bộ đầu này lập tức nắm lấy lệnh bài bộ đầu của mình, truyền tin tức và vị trí tọa độ của mình ra ngoài.
Gã không tự tin xông lên, gã cũng không nghĩ là với thực lực của mình, có thể dễ dàng bắt được tội phạm mà đội chấp pháp muốn bắt.
Có vài phần công lao có thể cướp được, có vài phần công lao thực sự không dám cướp.
Gã có thể cảm ứng được dao động khí tức của người kia, dường như đối phương đang ẩn nấp ở nơi này, hoặc giả là đang bị chuyện gì đó trì hoãn ở nơi này, ở đáy lòng gã cầu nguyện tốt nhất là đối phương nên trì hoãn thêm một lúc nữa, trì hoãn thêm một đoạn thời gian nữa.
Đại khái qua khoảng năm phút, bóng dáng của bốn bộ đầu xuất hiện ở nơi này, thủ hạ của bọn họ cũng ở sau lưng.
- Ở trong ngõ hẻm này, bên trái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận