Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1566: Ngoài ý muốn (1)

Châu Trạch đột nhiên cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nghiêng đầu nhìn về phía bên chỗ Oanh Oanh, trông thấy gương mặt của một cảnh sát trẻ tuổi, suy nghĩ một chút, nói:
- Tiểu Phong?
Cảnh sát cũng ngạc nhiên một chút, cẩn thận thò đầu nhìn vào bên trong xe dò xét một chút, cũng nhận ra Châu Trạch, rất vui vẻ mà nói:
- Anh Từ!
Đây là Trương Phong, con trai của Trương Yến Phong (lão Trương), lần đầu tiên Châu Trạch gặp cậu ta là ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt sau sự kiện bắt cóc ở nhà trẻ của lão Trương.
Tiểu Phong ở bên ngoài, khóc đến rất thương tâm, cậu ta lúc đó, vẫn còn là một học sinh của trường cảnh sát.
Sau đó, lại nghe nói cậu ta cũng thuận lợi lên làm cảnh sát, cũng coi là “kế thừa cơ nghiệp của cha”.
Trương Phong đương nhiên cũng quen biết Châu Trạch, người đàn ông nhìn qua có lẽ không lớn hơn bản thân bao nhiêu ở trước mặt này, cậu ta biết rõ năm đó quan hệ của anh với cha mình rất tốt, còn từng được cha của mình mời tới sở cảnh sát làm cố vấn.
Hơn nữa, hiện tại quan hệ của đội trưởng đội hình sự với anh cũng rất tốt, cũng thường xuyên mời anh tới làm cố vấn, dường như đội trưởng còn thường xuyên đến căn tiệm sách kia cọ ăn cọ uống nữa đấy.
- Đang bận rộn gì sao?
Nếu đã là con trai của chính trị tuyệt đối.
Tự nhiên Cá mặn lười biếng cũng phải cho chút mặt mũi.
Cũng không ngại hơi hỏi thăm sức khỏe một chút.
- Tra vụ án buôn lậu, lực lượng cảnh sát ở bên này không đủ, chúng tôi tạm thời được điều tới để hỗ trợ.
Trương Phong trả lời.
Tra án buôn lậu trên cơ bản là chuyện của hải quan mà, ở nơi này mà trả lời chuyện này, thật ra thì cũng coi như là một ám chỉ rồi, đoán chừng là bắt nghi phạm đi.
- Vậy thì cậu vất vả rồi.
Châu Trạch đưa một điếu thuốc qua cho Tiểu Phong.
Tiểu Phong lập tức lắc đầu từ chối, nói:
- Không được, nàng dâu ở nhà không cho tôi hút.
- Tiểu Phong à, nghe cha anh... Đội trưởng của anh nói, anh sắp kết hôn rồi đúng không?
Lúc này lão đạo mở miệng hỏi.
Rất nhiều chuyện vụn vặt không đáng kể trong cuộc sống, ông chủ Châu cũng lười để ý, huống chi cách đây không lâu anh vừa mới tỉnh lại sau một năm ngủ say, trong chuyện giao tiếp với những người xung quanh, bản thân cũng có chút thiếu sót.
- Đúng vậy, đạo gia, đến lúc đó nể mặt tới uống chén rượu.
- Phải đến, phải đến chứ.
- Được, mọi người đi qua đi.
Trương Phong cầm giấy tờ trả lại cho Oanh Oanh, ra hiệu cho đi qua.
Chờ sau khi xe khởi động lại lần nữa, lão đạo hơi xúc động nói:
- Thật ra thì, cả gia đình nhà họ Trương này, cũng thật không dễ dàng mà.
Bắt đầu từ đời Trương lão đầu, kéo dài mấy đời, đến lão Trương, rồi đến Tiểu Phong.
- Ừm.
Châu Trạch đáp một tiếng.
Trong bệnh viện thông thường đều sẽ có phòng bệnh cao cấp, những bệnh viện điều kiện tốt một chút thậm chí còn sẽ có tầng cho phòng bệnh cao cấp.
Đời trước khi làm việc ở bệnh viện, Châu Trạch cũng không hiếm khi nhìn thấy những cán bộ lớn tuổi về hưu, cấp bậc không cao, nhưng khẩu khí rất lớn, yêu cầu cũng rất nhiều, tóm lại trong một câu mà nói, là rất khó hầu hạ.
Động một chút là treo trên mép câu tôi đã dâng hiến cả đời cho quốc gia này mà rêu rao.
Nhưng có lẽ.
Cũng chỉ có một nhà họ Trương này.
Mới thật sự có tư cách nói những lời như vậy đi.
- Ken két! ! ! ! ! ! !
Tiếng ma sát chói tai của từ đằng sau tuyền tới, Châu Trạch lập tức thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn về phía đằng sau.
Phía sau, có một chiếc Audi màu đen, dường như là dự định liều mạng lao qua trạm, trong nháy mắt, tình cảnh trở nên vô cùng huyên náo ồn ào, ngay sau đó.
Một tiếng “phanh” trầm đục vang lên.
Một người cảnh sát, bị đụng bay ra ngoài.
Đồng tử Châu Trạch chợt co rụt lại.
Trầm giọng nói:
- Xuống xe!
...
- Chuyện này phải nói sao đây, chuyện này phải nói sao đây, chuyện này phải nói sao đây chứ! ! !
Đứa bé trai ngồi ở vị trí ghế phó lái trực tiếp thét lên.
- Đệt cả họ nhà nó, muốn tấm nệm lông cừu này cũng không thể chỉ đưa một con cừu vào chỗ chết như vậy chứ!
- Tiểu Phong của chúng ta còn chưa đãi tiệc đâu, con cái cũng chưa có đâu đấy!
- Khinh người quá đang, đúng là khinh người quá đáng mà!
- Không biết nói lý, đúng là không biết nói lý!
Lão Trương mặt trầm như nước, tỉnh táo lái xe, người tổ tông đang ngồi ở trên ghế phó lái kế bên anh ấy thì đang dùng sức mắng chửi.
- Tôi nói này, thằng cháu khốn nạn kia, có phải cục trưởng của mày là kẻ không có đầu óc hay không hả, ông ta không biết tra lên trên một chút, xem thử cha của Tiểu Phong, cũng chính là thằng cháu khốn nạn mày đấy, làm sao mà hy sinh hả.
- Nhà họ Trương cũng chỉ còn duy nhất một mình thằng bé, còn phải phái nó đi nằm vùng sao?
- Dưới gầm trời này, có đạo lý này sao?
- Thời đại của lão tử đây phải giết người phương Tây giết giặc cướp cũng coi như xong đi, cũng chỉ có ba của anh coi như được bình ăn một nửa, ông nội của anh, ba của ông nội của anh, bao gồm cả chính anh, cũng đều hy sinh vì nhiệm vụ đấy!
- Chuyện này, con mẹ nó còn không phải là khi dễ người sao!
Lão Trương hít sâu một hơi, lại nặng nề phun ra ngoài.
Chuyện này, anh ấy cũng không đồng ý làm như vậy, anh ấy có thể cho pháp bản thân đi hy sinh, thật ra thì, anh cũng đã hy sinh rồi.
Nhưng Tiểu Phong là con của anh ấy, là do anh ấy nhìn nó lớn lên theo từng ngày, anh ấy tuyệt đối không cho phép Tiểu Phong làm điều này.
Bạn nói anh ấy làm việc thiên vị thì cứ xem như làm việc thiên vị đi, nói anh ấy xử lý theo cảm tính thì cứ xem là xử lý theo cảm tính đi, Trương Yến Phong anh ấy, không cảm thấy bản thân thiên vị vào lúc này thì có lỗi lầm gì cả.
Lão tử dùng mạng của mình, dùng mạng của mấy đời nhà họ Trương, đổi lại một cuộc đời bình bình an an cho Tiểu Phong.
Rất quá đáng sao?
Tình thương con, ai cũng có, nếu như hiện tại là thời đại chiến tranh hoặc là bước ngoặt nguy hiểm gì đó, vậy thì bất kể như thế nào, lão Trương cũng sẽ không nói hai lời, nhưng chuyện này, thật ra thì vẫn có chỗ trống rất lớn có thể thương lượng được.
- Bây giờ con sẽ trở về cục cảnh sát, tìm cục trưởng thương lượng một chút, đừng nóng, con cũng không thể nào để cho Tiểu Phong đi được.
- Thương lượng cái gì mà thương lượng, trực tiếp gọi điện thoại qua cho cục trưởng của anh, nói ngay bây giờ, mẹ nó chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận