Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1017: Đụng chuyện tang lễ (2)

Châu Trạch giúp người phụ nữ đỡ chiếc xe điện kia lên, đồ rơi xuống từ trên xe điện lúc trước cũng nhặt lên, phát hiện là một bọc vải trắng, còn có một xấp tiền âm phủ lớn.
Nhặt lên từng chút từng chút một, xếp ngay ngắn lại.
Đưa cho cô ấy bỏ lại vào trong túi.
- Nhà cô ở đâu? - Châu Trạch hỏi.
- Trên trấn Khương Táo.
Châu Trạch gật đầu một cái, nói với lão Trương:
- Anh đưa cô ấy trở về đi, xe này, tạm thời không chạy được nữa rồi.
Hơn nữa với bộ dạng của người phụ nữ này, nếu lái xe, lỡ ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cũng quá không được rồi.
Lúc này.
Điện thoại di động của lão Trương reo.
Lão Trương nghe điện thoại, đáp lại mấy tiếng, có chút hơi khó xử nhìn về phía Châu Trạch, từ trong túi lấy ra một phong bao bọc giấy đỏ, đưa cho Châu Trạch.
Đây cũng là tiền thưởng.
Châu Trạch nhận lấy.
Sờ một cái.
Aish.
Thật mỏng nha…
- Ông chủ, phía bên phố tây có một vụ cướp, tôi phải đi xem một chút, chuyện này, làm phiền anh rồi, đưa đi giúp tôi.
Châu Trạch liếc mắt nhìn lão Trương.
Trong đầu suy nghĩ chỉ một chút tiền thưởng này mà đã muốn bù tiền xăng của lão tử?
Chẳng qua là nhìn người phụ nữ môi trắng bệch này một chút, vẫn gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi đưa.
Lão Trương lên xe rời đi.
Người phụ nữ muốn dắt chiếc xe điện của mình.
Lại bị Châu Trạch ngăn lại:
- Tôi đưa cô về về.
- Không cần, thực sự không cần, tôi dắt xe đi tìm một tiệm sửa, sau đó tôi đón xe trở về.
- Đến đây, lên xe đi, lão đạo, lái xe ra đi.
- Được rồi.
Lão đạo đi lái xe rồi, Châu Trạch ném đồ của người phụ nữ vào trong xe:
- Tôi đưa cô về, đừng từ chối, cô té ngã ở ngay cửa tiệm của tôi, người kia còn là bạn của tôi, vạn nhất cô lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thân thích nhà cô lại như chó điên mà đến cắn tôi thì phải làm sao bây giờ?
Nghe nói như vậy.
Vẻ mặt người phụ nữ có chút ngại ngùng.
Nhưng giống như là nghĩ tới điều gì đó.
Vẫn ngồi vào trong xe.
Lão đạo khởi động xe.
Trấn Khương Táo cách nơi này nói gần thì không gần, nói xa cũng không xa.
Châu Trạch cùng người phụ nữ đồng thời ngồi ở hàng ghế phía sau, chỉ chỉ món đồ mà người phụ nữ mang theo, hỏi:
- Trong nhà có tang sự sao?
Người phụ nữ gật đầu một cái, đưa tay sửa lại tóc mai bên tai của mình một chút để che giấu sự lúng túng và bứt rứt.
- Lão nhân gia đi rồi?
Người phụ nữ lắc đầu một cái.
Một lát sau.
Mới rụt rè nói:
- Chồng tôi.
- Xin lỗi, nén bi thương.
Người phụ nữ gật đầu một cái.
- Cô gái à, nhà của cô ở trên trấn hay là ở vùng nông thôn vậy, cô chỉ đường chút đi, tôi theo đường cô chỉ. - Lão Đạo vừa lái xe một bên hô.
- Được, cảm ơn đại gia.
- Không có chuyện gì.
Rốt cuộc.
Sau khi vòng vo mấy lần trên đường xi măng ở nông thôn.
Rốt cuộc xe cũng lái đến trước mặt một căn nhà hai tầng.
Căn nhà hai tầng này, so với những căn nhà hai tầng của hàng xóm chung quanh, thật sự có vẻ hơi học trò nghèo, vẫn là tường lát gạch đỏ, cũng không quét sơn hoặc là ốp gạch sứ gì đó, những căn nhà nhìn qua rất gọn gàng xinh đẹp ở xung quanh, mà căn nhà này ở trong đó, có vẻ hơi lạc lõng rồi.
Mảnh vườn rau trước mặt căn nhà hẳn là đã bị đạp hư.
Phía trên dựng hai cái lều.
Lầu bên trái là đội nhạc cổ được mời tới, ở lều bên phải thì có có người đang đốt giấy tiền vàng bạc.
Lão đạo lái xe dừng lại ở bên kia vườn rau.
Người phụ nữ đẩy mở cửa xe ra đi xuống.
Châu Trạch cũng xuống xe, muốn hút điếu thuốc.
- Cám ơn các người, thực sự ngại quá.
Người phụ nữ cúi người với Châu Trạch và lão đạo.
- Không có gì, xe thì để ngày mai ông ta đưa đến cho cô.
Châu Trạch chỉ chỉ lão đạo.
Lão đạo cười ngốc ha ha, ông ta thì tình nguyện.
- Cám ơn, chi phí thì để ngày mai tôi gửi cho ông, thật sự là cám ơn, hai người vào uống ngụm nước chứ?
Châu Trạch nhìn cái lều đang làm tang sự ở phía sau một chút, lắc đầu một cái, nói:
- Không cần, cô cứ bận chuyện đi, hẳn là chuyện rất nhiều nhỉ, à, đúng rồi, cô rút ra chút thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra đi, hoặc là mua chút chocolate, không có chuyện gì thì ép bản thân ăn mấy khối.
- Bản thân đã thiếu máu.
- Hơn nữa còn chuyện để tang chồng.
- Cơ thể thực sự rất dễ sụp đổ.
- Rất nhiều người đều không đủ coi trọng đối với vấn đề như thiếu máu này, trên thực tế, bệnh vặt này, rất có thể sẽ dẫn tới vấn đề lớn.
- Được, cám ơn.
Ngay vào lúc Châu Trạch vừa đốt điếu thuốc.
Trong lều bỗng nhiên có một bác gái khoảng chừng trên năm mươi trên đầu mang vải trắng chạy đến.
Trực tiếp chỉ về phía đám người Châu Trạch, gân cổ hét lớn:
- Ôi trời làng nước ơi, con trai ơi, con mở mắt ra mà nhìn một chút đi, con nhìn thử một chút đi, táng tận lương tâm, táng tận lương tâm mà!
- Con chân trước mới vừa đi, vợ của con đã an vị trên xe người đàn ông khác mà về rồi, ôi trời ơi, ôi trời đất ơi, táng tận lương tâm mà!
Châu Trạch nghe vậy.
Khẽ cau mày.
Người phụ nữ lập tức xoay người về phía bác gái, có chút vội vàng cùng bất an dậm chân một cái, khóc lóc nói:
- Mẹ, không phải như vậy, không phải như vậy đâu mà.
- Cái gì không phải như vậy chứ, chính mắt tôi nhìn thấy, người đàn ogon của cô thi cốt còn chưa lạnh đâu, còn chưa có hạ táng đâu, còn chưa có đưa đi hỏa táng đốt thành tro đâu!
- Cô liền đã không nhịn được rồi, cô đã không kịp đợi rồi sao! ! ! ! !
- Cô đồ quân trời đánh này.
- Khi còn sống con trai tôi đối với cô rất tốt mà.
- Cô có không nhịn được hơn nữa cũng phải đợi người chân chính nhập thổ an lành đã chứ!
- Mẹ, không phải vậy, bọn họ chỉ đưa con về mà thôi.
- Ô kìa, các người đôi cẩu nam nữ này, phi, Vương Bát Đản, khốn nạn, cẩu sinh, trời đánh thánh đâm!
Ông chủ Châu đưa tay chỉ người phụ nữ lớn tuổi.
Ánh mắt đông lại một trận.
Trực tiếp quát nhỏ:
- Mồm miệng sạch sẽ một chút!
- Ô kìa, tên này còn dám uy hiếp tôi, được lắm!
- Tất cả mọi người ra xem một chút đi.
- Các hương thân à.
- Đều ra xem một chút đi.
- Tên đàn ông không biết đâu ra này dám quát tôi, thật là biết cách làm người khác đau lòng mà, ha ha ha ha, thật là biết làm người khác đau khổ mà! ! ! ! !
- Mẹ, người đừng như vậy, van cầu người đừng như vậy.
Người phụ nữ khóc lóc đi tới trước mặt người phụ nữ lớn tuổi cầu khẩn.
Bên cạnh không ít các hương thân đã vây quanh, cùng nhau xem náo nhiệt.
- Mày cút cho tao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận