Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 760: Thái Sơn thưởng cho! (2)

Sau đó, ngay ở cửa, luật sư An rút hai gói thuốc, vẫn chờ đến khi trời sáng có thể đi ăn điểm tâm, Châu Trạch mới trở về từ phòng tập thể hình của khách sạn.
Trên người lại không hề có mồ hôi, thậm chí cả khăn lông vắt trên cổ đều vô dụng.
Nhưng luật sư An sẽ không cho rằng ông chủ nhà mình ba hoa, anh ấy chắc thật sự đi rèn luyện, về phần tại sao không đổ mồ hôi, nguyên nhân rất đơn giản, cường độ vận động tập thể hình trong khách sạn khiến anh không đổ mồ hôi.
Má ơi, tố chất thân thể này tiến bộ nhanh như vậy?
- Sao anh lại ở đây?
Châu Trạch vào phòng hỏi
- Dù sao ngủ không được, đến chờ anh, hiện giờ Phùng Tứ Nhi đi rồi, tôi định thử đi lấy phần thưởng.
Bởi vì phần thưởng có khả năng dính dáng đến Thái Sơn phủ quân, cho nên khi Phùng Tứ ở đây khẳng định không thể làm việc này.
- A, vậy anh chờ tôi.
Tuy rằng không đổ mồ hôi, nhưng Châu Trạch vẫn theo thói quen vọt đi tắm rửa, sau đó khoác áo tắm đi ra.
Giống như vì nuốt Mộc Thừa Ân, Châu Trạch cảm thấy hiện giờ mình tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, nhưng không thể nói những lời này cho ai, hơn nữa trừ bỏ tinh thần quá mức sáng láng ra, dường như cũng không còn có chỗ khó chịu nào.
Lấy lệnh bài bộ đầu của mình ra, đặt lên trên bàn trà.
- Làm thế nào?
- Giống như lần trước, lấy một tờ giấy, viết tin xuống, sau đó chờ âm ty đáp lại, chắc rất nhanh, mà xác suất rất lớn là công pháp linh tinh gì đó, nhưng lỡ như có kinh hỉ thì sao?
Luật sư An xoa tay, anh thật chờ mong.
Oanh Oanh giúp Châu Trạch tìm giấy bút, Châu Trạch cầm bút, dừng lại một chút, nói:
- Cụ thể viết cái gì?
- Cũng chính là viết báo cáo, cảm tạ âm ty bồi dưỡng dạy dỗ.
- Sau đó lại nói mấy lời kiểu như tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của lãnh đạo âm ty, ra sức làm việc, tới chết mới thôi, dù sao đều là lời nói khách sáo quan cách, tùy tiện viết chút, cũng không có ai xem.
- Mấy lời ca ngợi gì đó đều nhanh ghi hết vào.
- Đây có ý tứ có tiếng cũng có miếng tuyên bố, tôi thăng nhiệm bộ đầu, nên cho chút ngon ngọt.
Châu Trạch gật gật đầu, viết mấy lời trong nghề, sau đó giống như lần trước, dùng lệnh bài của mình khắc ấn lên trên tờ giấy, sau đó mở cửa địa ngục ra, nhìn tờ giấy biến mất trong đó.
Tiếp theo.
Chính là chờ đợi.
Trong lúc đó.
Hứa Thanh Lãng cũng đi vào, anh vốn định kêu mọi người đi ăn điểm tâm, thấy tất cả mọi người tụ tập một chỗ, anh liền ở cùng bên cạnh chờ nhìn xem.
- Chậm như vậy?
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An.
- Cơm ngon không sợ trễ, càng chậm càng chứng minh thứ này rất tốt, rất có thể không phải là công pháp khởi đầu của âm ty có trật tự này, lỡ như đến là một món pháp khí hoặc là thứ gì đó, vậy phát tài.
- Lúc trước Thái Sơn phủ quân đứng đầu âm ty, chứng nhận quỷ sai mà ông ta lưu lại khẳng định có đồ gì đó lưu lại tương ứng, chắc chắn sẽ không kém, chờ một lúc, chờ một lúc.
Châu Trạch kêu Oanh Oanh rót cho mình hai tách cà phê, trong khách sạn đưa, Châu Trạch cũng không có ý kiến gì, tùy tiện uống hai ngụm.
Luật sư An không hề có hứng thú liếc nhìn loại cà phê rẻ tiền này một lần.
Cái miệng của anh đã bảo bối nuôi xảo quyệt.
Lại đợi một hồi lâu.
Tin tức buổi sáng của đài CCTV đã kết thúc rồi.
Trong cái vòng đen cửa địa ngục kia.
Cuối cùng có động tĩnh.
- Đến rồi, đến rồi, muốn ra rồi, muốn ra rồi!
Luật sư An khẩn trương đến giống như bà đỡ.
Còn thiếu kêu dùng sức, dùng sức, nhanh lên nữa, nhanh lên nữa.
Châu Trạch cũng hơi khẩn trương, lần đầu tiên được nhận ban thưởng từ chỗ âm ty, còn hơi hưng phấn, giống như cảm giác chiếm tiện nghi của nhà nước.
Không hề quan tâm đến giá trị cao thấp, chính là thoải mái trong lòng.
Hứa Thanh Lãng và Oanh Oanh đứng ở sau hai người, đã đang nín thở chờ đợi.
Cuối cùng.
Đồ gì đó đi ra.
Cửa địa ngục cũng theo đó biến mất.
Một lá bùa.
Lơ lửng rồi mới hạ xuống.
Rơi lên bàn trà mà mọi người đang ngồi vây quanh.
Năm giây.
Tĩnh mịch.
Ba mươi giây.
Tĩnh mịch.
Một phút đồng hồ.
Tĩnh mịch.
Cuối cùng.
Luật sư An giơ tay cầm lá bùa này lên.
Nhìn trái xem, nhìn phải xem.
Nhìn trên xem, nhìn dưới xem.
Hơi lo âu hơi nghi hoặc có phần không dám tin là thế.
Quan trọng nhất là còn tràn đầy thất vọng và điên cuồng.
Dùng một giọng điệu mẹ nó đây là chơi tao.
Nói:
- Ông chủ.
- Anh thấy có kỳ quái không.
- Lá bùa này.
- Sao quen mắt như vậy chứ?
Nhìn quen mắt?
Quả thật quen mắt.
Khoảnh khắc lá bùa bay ra.
Mọi người ở đây.
Thật ra đều nhận ra được.
Đây chẳng phải lá bùa mà lão đạo liên mồm nói “Đây là lá bùa tổ truyền cuối cùng của tôi” sao!
Châu Trạch nhận lấy lá bùa này từ trong tay luật sư An.
Quả thật.
Giống nhau như đúc.
Lá bùa của lão đạo dự phòng hàng năm một xấp to trong ba lô của khỉ con, một chồng thật dày.
Chính là những người khác trong hiệu sách cũng có thể ngẫu nhiên cọ được một lá bùa từ chỗ lão đạo để sử dụng.
Lực công kích của lá bùa này không mạnh, nhưng thường có thể phát huy ra một ít hiệu quả kỳ lạ.
Nhất là sau khi chườm nóng ở đũng lại lấy hai sợi lông màu đen, hiệu quả tốt nhất.
Đây là thứ mà Thái Sơn phủ quân lưu lại cho mình?
Châu Trạch đã không phải tức giận, từ đầu đã không tức giận nổi, rõ ràng là thứ đường cái để nát trong hiệu sách nhà mình, lại được Thái Sơn phủ quân coi như bảo bối để ở đây, lưu lại làm phần thưởng cho ai cầm truyền thừa của mình khi thăng lên làm bộ đầu.
Phủ Quân đại nhân.
Ngài không cảm thấy đụng xấu sao?
Nếu không gặp được lão đạo, nói không chừng Châu Trạch sẽ thật sự có khả năng cung phụng lá bùa này giống như bảo bối.
Sau đó chờ thời khắc nguy cấp lấy ra sử dụng thì bị hố đến không xong.
- Ha ha.
Luật sư An cười khan hai tiếng.
Vì giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.
Vỗ vỗ tay.
Nói:
- Cái kia, chúng ta ăn điểm tâm đi.
Cho dù như thế nào, thất vọng thì thất vọng, nhưng cơm vẫn phải ăn.
Mọi người xuống lầu, dùng bữa sáng trong phòng ăn khách sạn.
Luật sư An ngồi ở kia muốn phần mì sợi, bỏ thêm một bát tương ớt, ăn thật nhanh gọn, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cất giấu tâm sự.
Không phải là lần đầu tiên.
Thật sự không phải là lần đầu tiên.
Mẹ nó.
Đầu tiên là giấc mộng mình mơ thấy trước đó.
Khỉ con rõ ràng từng nhận phúc trạch vượn Bàn Sơn lại thân thiết như vậy với lão đạo.
Hiện giờ kể cả lá bùa đều làm ra đến đây!
Luật sư An há to mồm nhai nuốt mì sợi.
Trong lòng đột nhiên có một cảm giác có phải ông đây chọn nhầm bến tàu rồi không?
Đứa con trời chọn, dường như không phải là ông chủ, mặc dù chứng nhận quỷ sai kia ở trên tay Châu Trạch, nhưng đây chỉ là một chứng nhận.
Tục ngữ nói, chim khôn lựa cành mà đậu đúng không?
Nhưng luật sư An ngẫm nghĩ.
Cho dù lão đạo thật sự có quan hệ rất sâu với Thái Sơn phủ quân.
Nhưng chẳng lẽ muốn mình thay đổi khẩu vị làm vuốt mông ngựa, mỗi ngày đi cửa tiệm làm nail thấp kém trên đường hoặc đi cùng ông ta an ủi mấy cô em sao?
Điều này cũng rất ủy khuất mình đi.
Còn nữa.
Một thế hệ Thái Sơn phủ quân cuối cùng là thứ què bị Địa Tạng Vương bồ tát đánh choáng rồi.
Quân mất nước.
So sánh với Doanh Câu, chênh lệch vẫn rất lớn.
Ừm.
Vẫn là cùng cá mặn tương đối có tiền đồ.
Cuộc sống cũng tương đối khoái trá.
Ít nhất không cần miễn cưỡng bản thân.
Hứa Thanh Lãng lại gọi sữa đậu nành ăn bánh quẩy, ăn rất chậm rãi thon dong, nhưng mà anh cũng đang suy nghĩ.
Tuy rằng mọi người thật ăn ý không đưa chuyện này lên trên mặt bàn.
Nhưng trong lòng mỗi người đều có cân nhắc riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận