Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1339: Thay đổi sổ sinh tử một chút!

Phụ trách: Vô Tà Team
Cái chết, đối với bọn chúng mà nói, thật sự là một loại kết thúc, một loại giải thoát khỏi tháng năm bị giam giữ kéo dài vô tận.
Phùng Tứ chưa từng làm pin, cho nên không biết nỗi thống khổ khi làm pin, về điểm này, nếu như anh ta may mắn có thể hoàn dương đến tiệm thuốc cách vách tiệm sách thăm quan mà nói, có thể tự mình đi trò chuyện với Câu Tân một chút.
Có lẽ.
Người có thể hiểu được cảm giác này.
Chỉ có Câu Tân đi.
Chẳng qua là.
Câu Tân mới nằm nửa năm mà thôi.
Trương lão đầu bị thương, bị nọc độc của con rết làm bị thương đến hồn thể, không thể không lui xuống dưới.
Phùng Tứ cũng bị thương.
Vào trước khi con rết chết.
Anh ta để cho xúc tu của con rết đâm trúng.
Cũng không thể không lui xuống dưới.
Hai người đồng thời nhìn lướt qua nhau, sau đó cùng nhau quang vinh bị thương, đồng thời lui về phía sau, an vị trong một góc ở bên trên tường thành.
Xa xa.
Vẫn còn đang giao chiến.
Nhưng từ lúc pháp thân của Diêm La Vương xuất hiện ở nơi này.
Thế trận bất phân thắng bại.
Thật ra thì đã không còn thực sự cân bằng nữa rồi.
Mấy năm này.
Vấn đề của âm ti quả thật không ít.
Đầu tiên là điện Bình Đẳng Vương bị huyết tẩy, sau đó là vị kia sống lại về quậy phá địa ngục một trận, hơn nữa trong mấy lần này, mỗi lần âm ti đều coi như là cực kì mất mặt.
Nhưng bất luận như thế nào, với nội tình của âm ti mà nói, nó vẫn có sức khống chế không gì sánh được với địa ngục, những thứ này, thật ra thì đều đang ăn lợi từ Đệ nhất.
Thể chế tốt, hệ thống tốt.
Thỉnh thoảng có kẻ ăn đến mắc nghẹn, người người rơi ngã, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ cần mạnh hơn những thế lực nhỏ còn lại, thì sẽ không cách nào rung chuyển được vị trí lão đại của bạn.
Trương lão đầu kiểm tra thương thế của mình một chút.
Nhắm mắt.
Dường như có vẻ hơi mệt mỏi.
Phùng Tứ thì đang chà xát tay của mình.
Nói:
- Không nói một chút?
- Nói cái gì?
Trương lão đầu hỏi.
- Ông biết còn hỏi. - Phùng Tứ cười một tiếng – Nếu muốn tố cáo ông, tôi sớm đã tố cáo rồi, tôi đã biểu hiện ra thành ý của mình rồi, đến lượt ông.
- Ha ha.
Trương lão đầu cười lạnh một tiếng.
Vốn là khí thế của “người tốt”, lại để lộ ra một loại khinh thường nồng đậm không hề che giấu.
Phùng Tứ sờ mũi một cái.
Thành thật mà nói.
Với phong cách trước kia của anh ta và luật sư An.
Gần như là đã trở thành thiên địch đối với toàn bộ những người trong cấp độ của bọn họ, giống như là Hán vệ ở cổ đại vậy, sẽ bị nhân sĩ chính nghĩa thóa mạ.
- Tôi thực sự không muốn nói bất kì chuyện gì đối với loại người như anh cả.
Phùng Tứ nghe vậy, không tức giận, anh ta có bản lĩnh gắng gượng chịu nhục được, bị chửi hai ba câu cũng không rơi mất miếng thịt nào.
Anh ta chỉ nói:
- Nhưng chuyện mà ông vừa mới làm, nếu thực sự so với loại người như tôi đây, hình như lại càng…
Có Hán gian, có pháp gian, vậy đây tính là gì, âm gian?
- Tôi không có, anh nói bậy!
- Lúc này, còn phủ nhận, thực sự cũng không có nghĩa lý gì, không phải là đang làm nhục trí thông minh của tôi, là đang làm nhục chính ông.
Phùng Tứ chỉ chỉ đôi mắt của mình.
Tiếp tục nói:
- Rất nhiều thứ đều là có qua có lại, nếu như tôi phát hiện được bí mật và tin tức không thể để lộ ra ngoài từ ông, tôi quay đầu lập tức có thể bán đứng ông, nói không chừng, tôi vốn chỉ là một phán quan đai đỏ, còn có thể vì vậy đổi được một màu.
- Thuyền này cũng đã sắp chìm, anh còn...
- Thuyền hư còn có ba cái đinh đấy, ông nói có đúng không?
Trương lão đầu thở dài.
Chép chép miệng.
Nói:
- Thật ra thì, nói với anh một chút, thực ra thì cũng không có gì, không phải sợ lời uy hiếp của anh, ghê gớm lắm sao, tôi trực tiếp tự sát là được rồi, tôi cũng không tin, nếu tôi cũng đã hồn phi phách tán rồi, đám người Diêm La và Bồ Tát còn có thể có bản lĩnh đem tôi khởi tử hồi sinh.
- Đúng vậy, nắm giữ bí mật nhìn quá lâu sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.
Trước mặt hai người.
Thỉnh thoảng có nhân mã âm ti đi xuyên qua.
Có vài người quen biết.
Còn có người chào hỏi với Phùng Tứ và Trương lão đầu.
Hai người, ở trong hoàn cảnh huyên náo và công khai như thế này.
Lại công khai trò chuyện về loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Nơi nguy hiểm nhất, thông thường cũng là nơi an toàn nhất.
- Tôi không sợ anh đi mật báo, bởi vì anh không thể nào đi được.
- Không nhất định nha.
- Ha ha, chuyện này, có liên quan tới An Bất Khởi.
Phùng Tứ sửng sốt một chút, nói:
- Lúc trước tôi rất sùng bái anh ta, nhưng tôi vẫn cảm thấy, anh ta không có phần năng lực tham dự vào chuyện này.
Dạo trước đó.
Còn vừa mới thấy.
Còn chưa biết được, đến lúc này An Bất Khởi đã trở về Thông Thành hay chưa nữa.
- An Bất Khởi ở dương gian, đã nhận một ông chủ.
- Tôi biết, có mở một tiệm sách.
Cũng mới được gặp qua.
- Lần công thành này, thật ra thì, là vì để che chở cho tôi.
- Uhm huh, khung cảnh rất hoành tráng, thực sự đấy.
Người đàng hoàng, có thể lăn lộn đến bước này, quả thật cũng rất được đấy.
Nhiều cự bá từ thời thượng cổ như vậy, tới giữ thể diện cho ông, làm trợ thủ giúp đỡ cho ông.
- Lúc thành bị phá, tôi đã đến chủ nha môn.
Nghe đến đó.
Ánh mắt Phùng Tứ khựng lại một phen.
Thập Điện Diêm La là mười chư hầu có quyền thế.
Chủ thành âm ti này, chỉ phụ trách duy trì vận hành thường ngày của địa ngục.
Để bảo toàn trật tự âm dương.
Mà chủ nha môn.
Nó tương đương với khu vực trung tâm trên danh nghĩa của âm ti.
Mặc dù nói không có thực quyền ra lệnh với âm ti.
Nhưng ở bên trong.
Lại có một kho hồ sơ.
Ghi chép, thu thập tất cả những chuyện liên quan tới âm ti.
Có hồ sơ ghi chép lại mỗi một sự kiện, cũng có ghi chép về việc thăng chức giáng chức, ghi chép về chiến công, bất kì mỗi một quan sai nào của âm ti, ở nơi này, đều là người nổi tiếng trong sách.
Dùng một phép so sánh ở dương gian mà nói.
Nó tương đương với một máy tính trung tâm.
- Nơi đó, cũng không dễ vào nha. - Phùng Tứ cảm thán.
- Đúng vậy, cho nên mới phải công thành, sau khi công thành, còn có rất nhiều cự bá mở đường cho tôi, chết rất nhiều rất nhiều.
Phùng Tứ gật đầu một cái, tỏ ý Trương lão đầu tiếp tục.
- Tôi đến chủ nha môn, tìm được một phần văn kiện, sửa đổi lại tài liệu liên quan tới một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận