Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1222: Nam thiếp (2)

- Không thể thương lượng được nữa sao? - Châu Trạch hỏi.
Người phụ nữ rất kiên quyết lắc đầu.
Đồng thời lật bàn tay một phen.
Rèm cửa màu đỏ nhạt trước đó còn che phủ bốn phía của gian phòng hình tròn đồng thời được vén lên.
Bên ngoài.
Xuất hiện khung cảnh của một sòng bạc lớn.
Rất nhiều người đang đánh bài ở nơi này.
Có kẻ nhìn không khác gì người bình thường cả.
Có kẻ nhìn qua thì lập tức biết là người đã chết từ lâu rồi, ngay cả tử trạng đều biểu hiện ra.
Thậm chí.
Còn có quan sai mặc quan phục của âm ti trà trộn trong đó.
- Sòng bạc, mạnh được yếu thua, dựa vào bản lãnh của mình, mỗi người dựa vào khả năng của mình.
- Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, vốn là đạo lý.
- Nếu như ngài đã tới đây, ngài cũng có thể lựa chọn, chỉ cần ngài có thể đi ra ngoài, món nợ này, tự nhiên sẽ được xóa bỏ.
- Đây.
- Chính là quy tắc của nhà chúng tôi.
Lúc này, cánh cửa mà Châu Trạch đã đi vào khi tới lại chậm rãi mở ra.
Người phụ nữ làm ra một động tác “mời”.
- Ông chủ, tôi bắt bà ta làm con tin!
Oanh Oanh rất thông minh, lại trực tiếp tiến về phía trước hai bước, trực tiếp đi về phía người phụ nữ.
Nhưng mà, khóe miệng của người phụ nữ lộ ra nụ cười giễu cợt.
Nói:
- Nếu như không chơi theo quy tắc, cũng được thôi, muốn lật bàn, đều được, như vậy, mọi người cứ lưỡng bại câu thương đi.
Ánh mắt của người phụ nữ quét về phía cửa sổ thủy tinh ở bên dưới, một vùng con bạc đông nghịt:
- Chọn trong bọn họ, tự mình quyết định là được rồi, đừng có cảm giác bản thân chịu thiệt, bàn về thiệt thòi, ai có thể hơn được tôi chứ?
Châu Trạch đứng lên.
Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Chậm rãi nói:
- Có một vài chỗ, tôi còn đang nghĩ không ra, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Người phụ nữ yên lặng.
- Nếu như bà cảm thấy đây là cuộc giao dịch, tôi thực sự có thể chơi, thế nhưng loại chuyện tự cho là bản thân rất thông minh, lại coi người khác là kẻ ngu như thế này, sau này vẫn bớt làm đi, nói không chừng, trong lòng người khác còn đang cười bà đấy.
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay với Oanh Oanh:
- Oanh Oanh, chúng ta đi.
Vừa dứt lời.
Châu Trạch bước qua cánh cửa mà mình đã vào.
Oanh Oanh trừng mắt với người phụ nữu kia một cái, cũng đi theo ông chủ cùng nhau đi vào bên trong.
Cánh cửa.
Lại chậm rãi khép lại.
Đóng chặt.
Sau khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại.
Bảy người đàn ông trẻ tuổi chui ra từ trong làn váy của người phụ nữ.
Nhìn qua bọn họ đều rất tuổi trẻ, qua chuyện này ít nhất có thể xác định được một điểm, đó chính là lúc bọn họ chết, tuổi tác cũng không lớn.
Một người đàn ông trẻ tuổi trong đó nhìn người phụ nữ, có chút ân cần hỏi:
- Nếu làm như thế, đợi sau khi bà bà tỉnh lại sẽ hỏi tội.
Gương mặt người phụ nữ chợt lạnh lẽo, nói:
- Tôi còn có thể làm sao đây, bản thân bà bà cũng không còn sống được mấy ngày nữa! Sau khi bà bà chết, cái thôn này phải làm sao bây giờ, cái sòng bạc này phải làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Giọng của người phụ nữ đã thay đổi, mặc dù vẫn yết ớt chói tai như trước, lại để lộ ra một sự vặn vẹo, giống như là cố ý bóp giọng khi đang nói chuyện vậy.
Bảy người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đây đồng thời cúi đầu, mọi người bắt đầu khóc.
Người phụ nữ cũng bắt đầu khóc.
Khóc một lúc.
Lớp trang điểm thật dày trên mặt bà ta bắt đầu rớt xuống.
Dần dần lộ ra một khuôn mặt có chút góc cạnh thuộc về phái nam.
- Đám người anh Hoàng Mao không quay lại, mọi người đều biết, kết cục của bọn họ là gì.
- Nhưng bọn họ đã thành công trong việc mời vị kia tới.
- Bọn họ đã hy sinh.
- Chúng ta không thể để cho sự hy sinh của họ trở thành vô dụng!
- Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.
- Sòng bạc này, cái thôn này, là của bà bà, đồng thời, cũng là của chúng ta!
- Chúng ta đều là nam thiếp của bà bà, được bà bà thương yêu, nhưng nếu lúc này bà bà không còn nữa, chúng ta phải học được cách bảo vệ tốt bản thân.
Lúc nói đến chỗ này.
Người đàn ông còn đang mặc váy đó lộ ra vẻ rất kích động, nhưng ở sâu bên trong đôi mắt của anh ta, lại dần hiện ra một tia đỏ tươi đầy kích động.
Đó là tham lam.
Đó là dục vọng.
Đó là khao khát!
Một đám người đều giống như anh ta, trong thời gian nhiều năm như vậy, bò lổm ngổm ở dưới chân một người đàn bà mà a dua nịnh hót, tranh giành sủng ái!
Thật ra thì có lúc con người không khác gì động vật cả, động vật có thể bị thuần hóa, con người cũng vậy, nhưng vẫn luôn có một vài ngoại lệ như vậy.
- Nhưng nhìn dáng vẻ của người kia, hình như là đã nhìn ra được chút gì đó. – Một người nam thiếp có chút bận tâm nói.
- Biết thì biết đi, nhìn ra thì nhìn ra đi, chỉ cần anh ta bước vào cánh cửa kia, rốt cuộc anh ta sẽ đi về đâu, không phải chỉ cần anh ta nói là được.
- Nếu đã có thể được loại đại nhân vật kinh khủng kia viết thành người bảo đảm.
- Cũng tuyệt đối không thể nào là nhân vật đơn giản như vậy.
- Ít nhất.
- Muốn thu thập đám người kia, hẳn là không có vấn đề gì.
- Chỉ cần đám người kia được giải quyết, đợi sau mấy tháng này, khi dương thọ của bà bà kết thúc, cái thôn này, cái sòng bạc này, đều sẽ là của chúng ta rồi!
- Tại sao chúng ta lại không trực tiếp nói thật với những quan sai ở bên trong sòng bạc kia, tôi nghĩ, nếu như chúng ta nói cho...
- Ba!
Người đàn ông mặc váy trực tiếp tát một cái tới.
Người nam thiếp đang nói chuyện đó trực tiếp bị tát ngã trên mặt đất.
- Tư thông với Phủ Quân, anh chán sống rồi hay sao!
- Những đại nhân vật thực sự kia, ở đâu ra mà có để ý đến lời tố cáo của chúng ta hay không, ở đâu ra mà sẽ qua tâm chúng ta có bằng chứng phản bác hay không!
- Ở trong mắt bọn họ, chúng ta chẳng qua là tôm tép nhỏ bé, thậm chí còn không được tính là một hạt bụi, nếu như phía bên âm ti biết được vị kia từng đến nơi này, như vậy, chuyện mà âm ti sẽ làm, sẽ chỉ có một chuyện.
- Đó chính là.
- Hoàn toàn xóa sổ nơi này!
- Xóa đi tất cả mọi dấu vết liên quan tới Thái Sơn, anh còn muốn thăng quan phát tài bằng con đường này? Anh đúng là một tên ngu xuẩn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận