Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1440: Tạ Lão Tam (1)

Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin lên, tuy nói tối nay ánh trăng cũng không tệ, nhưng muốn đọc rõ ràng toàn bộ chữ ở bên trên thì vẫn còn có chút khó khăn.
Sau khi có điện thoại di động chiếu sáng.
Chữ trên bài vị cũng rõ ràng hơn:
- Tạ Lão Tam…
- Lão Trương, anh có biết cái tên này không? - Châu Trạch hỏi.
Lão Trương khẽ cau mày, hẳn là đang suy tư, một lát, lắc đầu nói:
- Không có ấn tượng.
- Tôi… tôi biết.
Nữ quỷ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Nói nghe một chút.
Châu Trạch nhìn về phía nữ quỷ.
- Đó là chuyện của ba mươi năm về trước, lúc tôi còn sống, có lần về quê thăm bà nội tôi, đã từng nghe bà nội tôi nói qua về một người được gọi là Tạ Lão Tam, lúc ấy, bà nội đang càu nhàu những chuyện trong nhà với các bà các cô hàng xóm trong cùng một thôn.
- Tạ Lão Tam này, khi còn sống là một đầu bếp, chính là người của cái thôn này, hẳn ông ta là đứng thứ ba trong nhà, cho nên gọi là Tạ Lão Tam.
- Hơn nữa khi đó, ở trong thôn, khi biệt hiệu của người nào đó được mọi người ghi nhớ, thông thường tên thật của người đó lại rất dễ bị người khác lãng quên.
- Nói điểm chính.
Châu Trạch có chút không kiên nhẫn mở miệng nói.
- À, được rồi.
Nữ quỷ rất sợ Châu Trạch, cho dù là lúc ban ngày, cô ta còn nghĩ tới chuyện hấp thu tinh khí trên người tên ma bệnh này, nhưng bây giờ, một điểm có thể thấy rõ ràng là mấy vị kinh khủng trong tiệm sách kia đều người này là ông chủ, cô ta hiểu rõ, đây là người mà cô ta tuyệt đối không trêu chọc nổi.
- Hơn ba mươi năm trước đi, trong thôn có mấy thổ phỉ tới.
- Thổ phỉ?
Ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn mà lặp lại, đồng thời nhìn về phía lão Trương.
Lão Trương thì lại giải thích:
- Hẳn là băng nhóm tội phạm bỏ trốn.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Đám người đó vào trong một gia đình trong thôn chúng tôi, giết hết tất cả đàn ông lớn bé trong nhà, giữ con dâu và bà lão lại, cái đó… làm hại.
Đây là một chuyện xưa rất thường gặp, giặc cướp vào trong nhà, bắt đầu hành hung.
- Là nhà của Tạ Lão Tam sao? - Lão Trương hỏi.
- Không phải là, là bên cạnh nhà ông ấy.
- Nói tiếp đi.
- Mấy người kia, ở lại ngay căn nhà đó, ở một ngày.
Giết hai người đàn ông sau đó bá chiếm hai người phụ nữ của nhà người ta, rồi ở lại một ngày.
- Lúc ấy, Tạ Lão Tam là một đầu bếp làm tiệc lưu động cho mấy thôn ở lân cận, hình như là ông ấy nghe được động tĩnh của hàng xóm ở cách vách, đi qua xem thử một chút, kết quả lại bị thổ phỉ phát hiện và bắt được.
- Thổ phỉ không giết ông ấy, chỉ để ông ấy nấu cơm cho bọn họ.
- Tạ Lão Tam đáp ứng, nói trở về lấy đồ ăn, trong nhà còn có thịt heo gì đó.
- Sau đó, Tạ Lão Tam về nhà mang theo tài sản của đầu bếp, lại tới, khi đó làm đầu bếp không được dễ chịu như hiện tại, hơn nữa, tôi nghe bà nội tôi nói về con người Tạ Lão Tam này tệ, tính khí rất thúi, dáng dấp xấu xí, cho nên vẫn luôn không rước được nàng dâu, sau khi phân chia nhà với anh trai ông ta từ sớm, vẫn luôn một thân một mình như vậy.
- Ông ta và đám thổ phỉ xưng huynh gọi đệ, nấu cơm cho đám thổ phỉ, bọn thổ phỉ còn nói khi nào đi đến một nơi khác, mang theo ông ta cũng đi.
- Sau đó thì sao?
Châu Trạch hỏi, theo bản năng, Châu Trạch có cảm giác, câu chuyện này, chắc chắn có tình tiết lật ngược.
- Bà nội nói, mấy tên thổ phỉ đó rất cảnh giác, để cho Tạ Lão Tam nấu cơm, nhưng trước khi ăn cơm, cũng để cho Tạ Lão Tam ăn trước.
- Giống như hoàng thượng trong hoàng cung cổ đại vậy, trước khi dùng bữa còn phải để cho tiểu thái giám ăn thử một chút tước xem thử có độc hay không.
- Nhưng Tạ Lão Tam vẫn hạ thuốc chuột, sau đó, ông ta cũng ăn, cuối cùng, ông ta đồng thời hạ độc chết cả bản thân lẫn ba tên thổ phỉ.
Nữ quỷ kể xong câu chuyện xưa.
Chuyện xưa mà cô ta kể lại là câu chuyện mà khi còn sống cô ta đã nghe bà nội của mình kể, có lẽ trên mặt logic còn có một ít sơ sót, nhưng hình tượng của người đầu bếp Tạ Lão Tam này, bỗng trở nên rất sống động.
Lúc này, lão Trương đưa tay vỗ trán một cái, nói:
- Hình như lúc tôi vừa mới vào đội cảnh sát, tôi đã từng nghe được mấy vị lão tiền bối trong lúc uống rượu từng nói qua về vụ án này, nhưng không có tên họ cụ thể.
- Khi đó quả thật có chút loạn, sau đó quốc gia cũng đã bắt đầu nghiêm trị rồi.
Ông chủ Châu lại đưa linh vị trong tay lên, nhìn một chút, nói với nữ quỷ:
- Hại người phụ nữ trong gia đình bị hại, đều còn sống chứ?
- Còn sống, bà lão của nhà đó chết sớm, nhưng cô con dâu thì vẫn luôn sống ở trong thôn này, trong mấy năm trước khi tôi chết, lúc quay về thôn, nhìn thấy cô ấy vẫn nhặt mót đồ để sống.
Câu chuyện xảy ra vào ba mươi năm trước kia, mang theo máu tanh, Tạ Lão Tam quả thật rất đàn ông, và ông ta đã làm một chuyện mà chỉ có đàn ông thực sự mới dám làm vào thời điểm rất thích hợp.
Nhưng đối với hai người phụ nữ kia mà nói, đây chính là một cơn ác mộng cực kỳ thống khổ.
...
Những nhà còn lại trong thôn đã sớm mở rộng xây lầu rồi, cũng chỉ có một căn nhà này, vẫn còn là nhà trệt như trước.
Không có tường rào, chỉ có hàng rào tre, bên trong chất đống không ít phế phẩm, đều bị thu thập và buộc chặt kỹ lưỡng.
Châu Trạch đẩy mở cửa đi vào, lão Trương do dự một chút, nếu không nói gì mà tự ý xông vào nhà dân mà nói, sau đó cũng đi vào theo.
Sau khi vào sân, ông chủ Châu đẩy mở cửa phòng, cửa không khóa, nói chính xác, căn nhà này, thật ra thì cũng không có thứ gì đáng giá để cho kẻ gian phải chú ý cả.
Kẻ gian đến trộm phế liệu đi bán sao?
Trong cửa có một chiếc giường gỗ kiểu cũ, có một bà lão đang nằm ở trên giường, đang ngủ.
Châu Trạch đi tới mép giường, giấc ngủ của ông bà lớn tuổi rất cạn, dường như cảm ứng được, nhưng trước khi bà ấy tỉnh lại, ông chủ Châu đã dùng móng tay quét qua vị trí cổ của người phụ nữ trước một bước.
Không tổn thương gì, để cho bà ấy tiếp tục ngủ một lát thôi.
Trên phương diện năng lực vận dụng móng tay, hôm nay ông chủ Châu có thể nói là cực kì thuần thục rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận