Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 678: Nghe lệnh! (1)

- Đây là sao?
Lão đạo sờ đầu, nhìn dáng vẻ e ngại sợ run của nam sinh kia, trong lòng thật sự không có cảm nhận gì.
Đây cũng không phải do lão đạo có lòng tốt gì, vả lại lòng tốt cũng chỉ có mức độ, lão đạo chỉ đơn thuần cảm thấy rốt cuộc bé trai này đã trải qua chuyện gì, biến thành quỷ rồi mà cũng không sống yên ổn vậy.
Tục ngữ nói.
Người chết như đèn tắt.
Khi còn sống bao nhiêu nhấp nhô thống khổ.
Cùng lắm thì thả người nhảy từ trên sân thượng xuống.
Tất cả.
Đều được giải thoát rồi.
Trên thực tế.
Từ khi lão đạo đi làm ở hiệu sách tới nay, gặp được các quỷ hồn trên mình cũng không ít, cho dù khi còn sống như thế nào, trôi qua như thế nào, sau khi chết cơ bản đều quy củ ngoan ngoãn.
Nơi này dù sao cũng là đạo trường của quỷ sai, có uy áp cá mặn của ông chủ ở đây, các quỷ hồn đều nơm nớp lo sợ.
Mà thằng nhãi này.
Từ sau khi vào chỉ cần bật đèn đã bắt đầu kêu.
Hiện giờ lại lập tức bị dọa thành như vậy.
Làm bậy nha.
Lão đạo vội vàng thu đồ chơi trên tay khỉ con lại, không để dọa sợ người ta tới mức đi đường cũng không yên nữa.
- Khi còn sống bị đè nén tra tấn lâu đi.
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh phỏng đoán, sau đó, anh nhìn về phía Châu Trạch, hỏi:
- Nhưng quỷ chết thảm đến hiệu sách cũng không ít, cực đoan như vậy, thật đúng là hiếm thấy mà.
Châu Trạch vẫn nhấp một ngụm rượu, nói:
- Bị giày vò khá lâu, một vài vết thương tâm lý đã xâm nhập linh hồn, sở nghiên cứu cơ thể quỷ phía dưới đồn cảnh sát lúc trước, vong hồn nơi đó cũng gần như vậy.
- Không khoa trương như vậy chứ?
Hứa Thanh Lãng nhún vai, có phần không tin, tiếp tục nói:
- Đó là thời kỳ chiến tranh.
Thời đại bây giờ, muốn tìm kiểu tra tấn này cũng không có điều kiện như vậy mới đúng, cho dù vào mỏ than phi pháp, đều không đến mức biến thành như thế.
- Đao mềm cắt thịt, cũng đau, thậm chí càng đau.
Châu Trạch đặt ly rượu xuống, vỗ vỗ tay, nói thật ra, tiễn bước nhiều quỷ hồn, người bị chết luôn có chuyện xưa, vả lại cơ bản lấy cảm xúc tiêu cực như bi thương và lưu luyến này làm chủ đề chính.
Nghe nhiều chuyện xưa rồi, cũng có sức chống cự.
Thằng bé này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Châu Trạch cũng lười quản.
Anh chỉ là quỷ sai, không phải là siêu nhân.
- Ăn đã ăn, uống đã uống, đưa nhóc lên đường thôi, yên tâm, trên đường đến hoàng tuyền, nhóc sẽ không bị sợ, khi qua cầu Nại Hà, nhớ cùng tôi chào hỏi chị gái nhỏ kia.
Nói xong.
Móng tay Châu Trạch vẽ ra một vòng tròn ở trước mặt.
Nơi tối đen xuất hiện trong khung.
Cửa địa ngục được mở ra.
Tiễn người đi rồi.
Mình cũng có thể tắm rửa nghỉ ngơi.
Buổi sáng hôm nay đi Disneyland, buổi chiều lại tìm nọ tìm kia, thật sự mệt mỏi.
- Đừng điện tôi! Đừng điện tôi!
- Chúng tôi sẽ ngoan, chúng tôi sẽ rất ngoan, chúng tôi nhất định sẽ thật biết điều biết nghe lời, chúng tôi sẽ vô cùng ngoan, đừng điện tôi, đừng điện tôi!
Nam sinh lại đang không ngừng khẩn cầu.
Gần như quỳ trên đất dập đầu.
- Ông chủ, không đúng, nó nói là “Chúng ta”.
Lão đạo lập tức chắn trước mặt Châu Trạch nói.
- Tai ông bị nghễnh ngãng, tôi không nghe thấy.
Châu Trạch vòng qua lão đạo, định đi bắt vong hồn của nam sinh kia.
Đờ mờ nó.
Tôi đây là hiệu sách.
Làm việc chính là đưa quỷ xuống địa ngục.
Cũng không phải Khai Phong có Bao Thanh Thiên!
- Bần đạo không nghe sai, tuyệt đối không nghe sai!
Lão đạo lập tức giơ tay túm lấy cánh tay Châu Trạch, khẩn cầu:
- Ông chủ, tuy tôi đây hèn hạ, nhưng không nhìn được con nít chịu khổ.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Nhưng cậu nghĩ thử xem, ông chủ, thằng nhóc đã chết, nó nói “Chúng ta”, có phải còn có rất nhiều người khác giống như nó đang bị giày vò không?
- Tôi không nghe thấy!
- Ông chủ, tôi đây vì tốt cho cậu thôi, lỡ như ngày mai hoặc sau này, lại gặp được một đứa, hai đứa, giống như nó, lương tâm của cậu sẽ không đau sao?
- Quen rồi.
Lương tâm của tôi đã bị ăn rồi.
Đau cái rắm ấy!
- Vậy bọn chúng sẽ bị cậu hại chết đó!
- Hàng năm Trung Đông chết nhiều người như vậy, tôi cũng áy náy sao?
- Không phải, không phải, ông chủ...
Lão đạo biết ông chủ nhà mình có tính cách gì.
Nhưng giờ phút này người ta giả ngu.
Ông cũng không có cách nào.
- Lão Châu à, nếu như sau này lại đến vài đứa, vậy buổi tối khuya tôi có thể không bật đèn, quá phiền toái mà, anh định thắp nến xem báo chí vào buổi tối?
Giờ phút này Hứa Thanh Lãng cũng mở miệng nói.
Không phải lão Hứa cũng bị lão đạo truyền nhiễm “Bệnh thánh mẫu”.
Mà bởi vì khi anh nhìn thấy thằng bé kia quỳ rạp trên đất khóc kêu khẩn cầu.
Linh hồn của anh thế mà lại không ngừng lóe lên.
Vẻ sợ hãi này.
Thế mà lại xâm nhập đến mức độ này sao.
Kể cả hồn thể cũng khó mà duy trì được rồi?
Đây là người chết rồi cũng muốn giày vò bạn đến mất hồn mất vía mà!
Châu Trạch cười cười.
Liếm liếm môi.
Vung tay lên.
Cửa địa ngục được xua tan.
Giơ tay.
Chỉ vào mặt lão đạo.
- Hì hì, ông chủ, bần đạo biết cậu vẫn lương thiện mà.
- Oanh Oanh!
- Ở đây, ông chủ.
- Tắm rửa.
- Được, ông chủ.
Châu Trạch đi tắm rửa.
Lưu lại vong hồn của nam sinh kia ở trong phòng.
Chờ tắm rửa xong nhận lấy quần áo sạch sẽ từ trong tay Oanh Oanh mặc xong đi ra.
Lão đạo và Hứa Thanh Lãng cũng vừa đúng lúc đi ra từ trong phòng.
- Vương Triều Mã Hán, hỏi được cái gì rồi?
- Đại nhân, nơi này có kỳ quái!
Hứa Thanh Lãng cũng trêu chọc đáp lại, sắc mặt lại không có vẻ đùa cợt.
Lão đạo lại đi đến trước mặt Châu Trạch, hơi do dự nói:
- Ông chủ, gọi điện thoại cho lão Trương đi, chuyện này do ông ta quản.
- Có phải bé trai này bị đưa đến trại quản giáo tư nhân tương tự dân gian không?
Châu Trạch hỏi.
- Hả, ông chủ, anh biết?
- Mọi người không xem tin tức sao?
Châu Trạch nói xong làm một dấu tay, để tay lên ngực con khỉ con.
“Khẹc khẹc khẹc khẹc!!!!!”
Vào lúc này khỉ con hoa chân múa tay vui sướng, giống như bị động kinh.
Phối hợp hoàn mỹ với diễn xuất của ông chủ nhà mình.
- Nhìn xem, kể cả khỉ con còn xem nhiều tin tức hơn mấy người.
“Khẹc khẹc khẹc!”
Khỉ con ưỡn ngực, tỏ vẻ kiêu ngạo.
- Thôi, không cần tìm lão Trương, lão Trương cũng không tiện xử lý việc này, lão đạo à, ông đã muốn quản, vậy ông tự đi quản đi, đã hỏi ra được địa điểm rồi?
- Hỏi được rồi.
Lão đạo gật gật đầu.
- Vậy ông hãy đi đi, bọn nhỏ vẫn đang chờ ông giải cứu đấy.
Châu Trạch hắt xì một cái.
Chuẩn bị kêu Oanh Oanh đi ngủ.
- Nhưng mà, ông chủ, chỉ có một mình bần đạo?
Lão đạo giơ tay chỉ lên mặt mình.
Ông.
Còn hơi gượng ép.
Lá bùa còn có thể có chút tác dụng đối với quỷ hồn.
Nhưng đối với người sống.
Không có tác dụng gì cả.
Về phần mang khỉ con đi, dường như cũng không tiện, không thể kêu khỉ con biến thành đại tinh tinh ném ngã chết người ở trại tạm giam đi?
Hơn nữa, hình tượng của khỉ con đôi khi thật tiện, nhưng có đôi khi lại rất không tiện.
Lão đạo có ý tứ là.
Tốt nhất có thể mang theo một người.
Còn có thể đánh.
- Tôi không đi cùng ông.
Châu Trạch trực tiếp cự tuyệt ảo tưởng của lão đạo.
Anh cũng không muốn sáng mai thức dậy, sẽ cùng với lão đạo thành tiểu nữ cảnh sát bay trên trời, đọc báo uống cà phê tắm nắng không thoải mái hơn sao?
Khó khăn lắm mới đi ra khỏi địa ngục, cũng không thể không cho mình nghỉ phép đi.
- Vậy...
- Trong tiệm còn có ai không?
Tiểu loli ở nhà.
Không tiện tìm cô bé ra.
Chân cẳng cô bé ngăm đen không tiện, hơn nữa cô nhóc này xuống tay không biết nặng nhẹ.
Tử Thị được trồng cùng rau.
Đây là chuyện lớn hàng đầu của thư phòng, bất cứ chuyện gì, đều là trồng rau hạng nhất.
Lão đạo nhìn về phía Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng từ chối cho ý kiến.
Anh cũng không có ý kiến gì.
- Cậu ấy phải làm cơm.
Châu Trạch trực tiếp cự tuyệt thay Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng cho lão đạo một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận