Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 814: Thật xấu hổ (2)

Xe chạy ra nội thành Đô Giang Yển vẫn chạy thẳng sang bên núi Thanh Thành, Châu Trạch ngồi ghế phụ, Oanh Oanh ngồi ghế sau.
- Anh cảm thấy, mấy người là ma cà rồng thật sự sao?
Châu Trạch vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe vừa nói.
Người đàn ông lắc đầu:
- Trong mắt của tôi, đây chắc là một loại bệnh truyền nhiễm.
- Ừm.
Châu Trạch nhớ được ba cosplayer kia, trong cơ thể cơ bản đã đều bị đục rỗng.
Bệnh truyền nhiễm này cảm giác không hề khác gì hút ma túy, lấy phương thức tiêu hao sinh mạng đến đạt được cực khoái.
Thật ra rất nhiều người khi bị bệnh truyền nhiễm sắp chết, xác suất tất cả cơ quan trên dưới toàn thân suy kiệt tập thể rất thấp cực thấp, phần lớn là do một ổ bệnh nào đó triệt để chuyển biến xấu dẫn đến kết quả không thể đảo ngược.
Mà loại “Ma cà rồng” này, ông chủ Châu không rõ ràng anh ta rốt cuộc có phải là nguyên bản hay không, những ma cà rồng mà anh mới vừa tiếp xúc và giết chết này đều thuộc về phương thức dựa vào đánh “Máu gà” để kéo dài sinh mệnh.
Thiêu đốt thuần túy, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ cảm tạ.
Nghe nói ma cà rồng có thể sống rất lâu, nhưng ở đây, Châu Trạch không tin sau khi bọn họ biến thành ma cà rồng rồi thì tuổi thọ có thể kéo dài được, chỉ có thể còn ngắn hơn người bình thường, nhưng mà dường như có thể giải quyết hành hạ ốm đau nào đó, đối với người bị bệnh nan y mà nói, đúng là “Kéo dài tuổi thọ”.
- Anh không nghĩ tới báo cảnh sát?
Châu Trạch cười hỏi:
- Ví dụ như báo lên quốc gia?
- Bọn họ, thật ra bọn họ không làm chuyện gì không có tính người, bảy tám người trong viện điều dưỡng kia đều là tự nguyện, khi sinh mệnh đi đến tận cùng, có người nguyện ý đưa ra một biện pháp, đổi lấy kéo dài sinh mệnh, cho dù chỉ kéo dài vài năm, thậm chí chỉ kéo dài nửa năm, cũng khó có thể cự tuyệt được.
- A, vậy anh muốn uống máu người chứ?
- Không có suy nghĩ đó, tương tự như máu gà tiết vịt đã đủ, máu người ngược lại sẽ cảm thấy ghê tởm.
- Bảo vệ môi trường như vậy?
- Ha ha, xem như vậy.
- Công việc cụ thể trong viện điều dưỡng kia của anh là làm cái gì?
- Quét dọn vệ sinh.
“... ...” Châu Trạch.
- Tôi không lừa anh, công việc của tôi thật sự chính là quét dọn vệ sinh, nơi đó thật sự có một phòng thí nghiệm sinh vật thật đơn sơ, nhưng luôn luôn không tiến hành hoạt động và sử dụng bình thường.
- Bởi vì vị đại nhân kia nói, thời điểm còn chưa tới, anh ta còn cần chờ thêm.
- Tôi cho rằng, vị đại nhân kia giống như luôn thử giải quyết một thứ trên người anh ta... một chỗ thiếu hụt, hoặc là gọi gông cùm xiềng xích, mà viện điều dưỡng bao gồm cả tôi đều để chuẩn bị sau khi anh ta giải quyết xong gông cùm xiềng xích cho mình.
- Nha, vậy anh cảm thấy, anh ta muốn sau đó anh đi làm cái gì?
- Tổ hợp lại gen đi, hoặc gọi là chỉnh sửa gen người, tin tức kháng ung thư trẻ sơ sinh thời gian trước, anh biết chứ?
Châu Trạch gật gật đầu.
- Khó khăn này thật ra không lớn, đường đều đã trải xong, cửa ải khó khăn mang tính kỹ thuật cũng đã sớm được chuyên gia trong ngoài nước phá được, còn công bố luận văn.
- Nhưng bởi vì vấn đề này không tuân theo luân lý đạo đức, cho nên vẫn luôn không có ai dám thật sự đi thử làm, nghe nói lúc tin tức kia vừa tuôn ra, còn được tuyên truyền là đột phá khoa học kỹ thuật.
- Tôi nghĩ, chắc anh ta muốn để cho tôi làm những việc tương tự cho anh ta.
- Đề tài thật chuyên nghiệp.
Châu Trạch ngả ghế ra sau, nói:
- Đúng rồi, anh biết sự kiện cương thi thế kỷ trước không?
Người đàn ông hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Châu Trạch, nói:
- Dáng vẻ của ngài khi ở trong nhà tôi lúc trước là cương thi sao?
- Là tôi đang hỏi anh, mà không phải anh hỏi tôi.
- Tôi từng hoài nghi mẹ tôi chính là người bị hại của sự kiện kia, nhưng cụ thể thì tôi không tra ra được bao nhiêu, tôi thử tìm cơ hội hỏi vị đại nhân kia, nhưng anh ta chưa trả lời tôi.
Chưa trả lời chứ không phải trả lời rằng không biết.
- Nhưng mà tôi đã điều tra, viện điều dưỡng kia được nhận thầu từ năm 96, cho tới bây giờ.
- Lúc trước khi mẹ anh bị cắn, có nói chi tiết gì với anh không?
Người đàn ông lắc đầu:
- Khi đó mẹ tôi bị đánh xỉu, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra vết thương trên người.
- Anh hoài nghi gì không?
Người đàn ông cười cười.
Đề tài cũng kết thúc như vậy.
Châu Trạch cũng không hỏi tiếp nữa.
Mà chỉ vào dãy núi bên ngoài nói với Oanh Oanh ở phía sau:
- Oanh Oanh à, đây chính là núi Thanh Thành.
- Có bài hát thế này:
- Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành.
- Ngàn năm trong động tu ra thân này.
- A ~~~ a ~~~
- Ông chủ, Bạch Tố Trinh ra từ chỗ này sao?
- Chắc là vậy, tu hành từ rắn thành người ở trong này.
- A, hóa ra Bạch nương tử ở đây, không đúng, ông chủ, Bạch nương tử tu hành ở đây, sao tháp Lôi Phong lại ở Hàng Châu chứ?
- Hơn nữa Tây Hồ cũng ở Hàng Châu đó.
Vấn đề này.
Khiến Châu Trạch hơi sửng sốt.
Giống như hiếm có ai suy xét vấn đề này.
Một xà tinh tu hành ở Tứ Xuyên, bên cạnh Thành Đô.
Vì cái mẹ gì lại phải chạy xa đến tận Hàng Châu đi yêu đương?
- Nó là xà tinh, nó có thể bay, nó vừa bay đã bay rất xa, bay đến bên Tây Hồ.
- Wow, ông chủ thật thông minh nè, biết cả chuyện này luôn!
Nam chủ nhân lái xe vạch đen đầy mặt.
Đại khái nửa giờ sau, sắc trời đã hoàn toàn tối, người đàn ông dừng xe, trước mặt là một viện điều dưỡng thật đơn sơ, cửa chính đã rỉ sét, hơi giống như nửa bỏ hoang.
- Đang ở bên trong.
Người đàn ông chỉ trước mặt nói.
Châu Trạch và Oanh Oanh cùng xuống xe.
Ông chủ Châu mỏi lưng.
Vừa đúng lúc này điện thoại di động vang lên, thấy hiển thị gọi đến là luật sư An.
- Alo.
- Alo, ông chủ, tối nay tôi về trễ.
- Khéo vậy, tôi cũng về trễ.
- Chỗ tôi tìm được chút manh mối, dựa theo chỉ dẫn của cảnh sát về hưu có thâm niên kia, tôi tìm được chỗ, chuẩn bị tìm xuống.
- Chỗ tôi cũng không sai biệt lắm.
- Ha ha ha, chúng ta so thử xem, ai có thể phát hiện được nhiều hơn, ai có thể tìm được tên kia sớm hơn.
- Được, so thử xem sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận