Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 663: Sơ đại, thân thể!

Mà tại địa ngục.
Dường như đám "Thần Quỷ" trong truyền thuyết này không chú ý chuyện như vậy.
Âm ty đào móc lăng tẩm của Thái Sơn phủ quân.
Luyện chế thi thể người chết thành chiến tranh binh khí.
Loại thủ đoạn này.
Thật sự có chút không ra gì.
Có lẽ chuyện kiểu này chính bản thân âm ty cũng rõ ràng, nhưng không có biện pháp.
Không lấy mấy thứ này ra tiêu hao doanh câu.
Thì phải lấy mạng chúng Diêm La cùng với đám phán quan thuộc hạ để tiêu hao.
Đánh thắng là chắc chắn có thể thắng được.
Nhưng nếu tiêu diệt doanh câu rồi.
Lại đánh tới chính âm ty cũng biến thành tàn phế.
Vậy tới cùng địa ngục huy hoàng này do người nào nắm quyền, còn khó nói.
Người phụ nữ vung tay lên.
Một mặt khăn vuông xuất hiện.
Lại bị doanh câu khẽ vươn tay.
Kéo xuống.
- Hà cớ gì?
Người phụ nữ không thể giải thích được.
- Cầu Nại Hà của tôi có thể độc lập với âm ty, chức trách chưởng quản sinh tử, chẳng lẽ là vì âm ty thiện tâm niệm tình nhất mạch tôi lao khổ công cao suốt bao nhiêu năm tháng qua sao?
Cô ấy làm vậy là định kêu người.
Tới đánh giết giúp tên ngu ngốc cứng đầu.
Anh em đánh nhau trong nhà, nhưng có người ngoài đến ăn hiếp, sẽ cùng nhau chống lại.
Người phụ nữ này cũng giống vậy, đánh doanh câu mắng doanh câu, nhưng thời khắc mấu chốt, cô ấy vẫn theo chân doanh câu.
Châu Trạch cảm thấy vị rất có thể là Mạnh Bà này chắc chắn đã bị chứng Stockholm rất nặng.
Nếu không bạn không cách nào lý giải được vì sao cô ấy có thể vì một người đàn ông phụ lòng, vì một người đã từng cưỡng bức mình trước đây mà làm tới mức như vậy!
Hay hoặc là.
Trong này còn có ẩn tình gì đó?
Đáng tiếc.
Đây không phải phim tình cảm máu chó trong hiện thực.
Tên ngu ngốc cứng đầu cũng sẽ không buồn chán đến vào lúc này lại ra mặt giải thích "những năm tháng tươi đẹp" của bản thân mình cho Châu Trạch.
- Nam... Nhân... Đánh... Nhau… Nữ... Nhân... Đừng... Quản...
- Ha ha.
Người phụ nữ lui về phía sau vài bước.
Ngẩng đầu.
Dường như có ý mặc kệ.
Thật ra.
Châu Trạch có chút đồng tình với người phụ nữ này.
Hơn nữa.
Châu Trạch cũng cảm giác được.
Sở dĩ tên ngu ngốc cứng đầu không muốn cô ấy hỗ trợ.
Cũng không phải vì nguyên nhân anh ta nói.
Lúc trước Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng đã nói.
Còn rất nhiều thủ đoạn tên ngu ngốc cứng đầu chưa dùng.
Thậm chí anh ta còn cố ý gọi ngàn phân thân tới đây.
Thật ra chỉ là khiến bản thân càng thêm suy yếu.
Doanh câu có tính toán gì khác không?
- Cũng tốt, hôm nay anh chết hoàn toàn ở nơi này, ngày sau tôi lại lập bia cho anh, dựng một phần mộ thẳng đứng, sau này, trong vô tận năm tháng cô độc, anh cũng có thể ở chỗ này với tôi.
Thương anh ta.
Vậy thì chôn anh ta đi!
Doanh câu chỉ vươn tay.
Nói:
- Đợi... Lát... Nữa… Tôi... Sẽ... Tới… Nại... Hà... Một... Chuyến...
- Anh muốn chuyển sang kiếp khác?
Người phụ nữ rất ngoài ý muốn.
- Anh điên rồi!
Chuyển sang kiếp khác.
Thật ra cũng không tùy ý như lý thuyết trong thần thoại chí quái.
Ngược lại nó có điểm giống với tước vị thời cổ đại, lão tử chết rồi, đời sau kế tục tước vị, sau đó cứ tiếp tục tương truyền, người chuyển kiếp trở về sẽ tương đối ưu tú, nhưng cũng có nghĩa đẳng cấp sinh mệnh giảm rất nhiều bước.
Hơn nữa.
Đó là hai người thật sự.
Muốn hoàn dương.
Thì đi lên theo đường hoàng tuyền.
Muốn chuyển sang kiếp khác.
Thì tới cầu Nại Hà đi theo nề nếp thủ tục.
Lại thêm người cầm quyền ở cầu Nại Hà còn là mình... ...
Ách.
Cho nên sẽ không gặp phải tình huống ban ngành liên quan đá bóng.
Thật ra, trước đây, trong rất nhiều lần doanh câu chuyển sang kiếp khác, cũng không phải thật sự là chuyển sang kiếp khác, cũng không tới cầu Nại Hà.
Mà sở dĩ người phụ nữ nói doanh câu điên rồi.
Là vì cô ấy rõ ràng.
Đối với người trong âm ty.
Doanh câu đã bị chiến tử nên mới tới cầu Nại Hà.
So với kết quả mà âm ty muốn.
Là nhất trí.
Cho nên.
Trước đó Địa Tạng Vương Bồ Tát phát binh trấn thủ đường hoàng tuyền.
Nhưng không phái người đến cầu Nại Hà, cũng là vì nguyên nhân này.
- Sẽ... Có... Sinh... Lộ...
- Anh điên rồi, anh điên thật rồi!
Doanh câu cười cười.
Không giải thích gì.
Trên cầu Nại Hà phân hai đời.
Nhưng nếu có người mở đường thì sao?
- Anh thật sự quyết định rồi sao?
Người phụ nữ có chút do dự hỏi.
Doanh câu gật đầu.
- Vậy đi đi.
Doanh câu lắc đầu.
- Không... Vội...
- Muốn chờ cái gì?
- Chờ... Giáo… Huấn… Bọn… Hắn...
- A.
Phảng phất như đang khuyên bảo người chồng thích ra ngoài đánh bài uống rượu mà người chồng không nghe.
Người phụ nữ cũng chết tâm, dứt khoát mặc kệ chồng.
Chính như cô ấy đã nói lúc trước.
Nếu anh ta chết.
Lập cái bia,
Mới dễ dàng ở cạnh cô ấy.
Đại quân âm ty đã tới gần.
Loại chiến trận này.
Tương đối khủng bố.
Mà sắc mặt người phụ nữ cũng càng thêm âm trầm, bởi vì bỗng nhiên cô ấy nghĩ tới một khả năng, đó chính là lần này âm ty tập kết chiến trận và nội tình xuất động.
Nếu không phải vẻn vẹn chỉ vì muốn diệt doanh câu.
Còn muốn thuận thế đập chết thế lực của cầu Nại Hà.
Đem điểm đầu và cuối sinh tử này trực tiếp nhét vào âm ty luôn thì sao?
Nghĩ đến khả năng này.
Người phụ nữ sợ hãi cả kinh.
Lại nghĩ tới khăn tay của mình đã bị doanh câu lấy đi.
Anh ta cự tuyệt việc mình điều binh tương trợ.
Chẳng lẽ là vì nghĩ cho mình...
Trong lúc nhất thời.
Đôi mắt dưới khăn che mặt.
Như có quang hoa đặc thù đang lưu chuyển.
- Anh còn có thể đánh sao?
Châu Trạch hỏi.
- Không… Đánh… Nổi…
Đây là ăn ngay nói thật.
- Vậy anh làm vậy là muốn?
- Này...
- Ừm?
- Nếu… Như… Tôi… Chết…
- Ừm.
- Anh... Có thể... Sống... Thì... Cứ… Sống... Cho… Tốt… Đi...
- ... ... - Châu Trạch.
Dứt lời.
Doanh câu nghiêng người sang.
Mặt hướng đại quân âm ty.
Trên dãy núi.
Có một người đàn ông ngồi ngay ngắn.
Mà ở trước mặt anh ta.
Lại là đại quân âm ty phô thiên cái địa!
Doanh câu nhẹ giọng mở miệng nói:
- Lại... Cho... Một con... Đường...
Vừa dứt lời.
Ở nơi xa vô tận.
Cũng chính là ngọn núi Thái Sơn đã bị chiêu “Chúng sinh bình đẳng” tiêu diệt lúc trước.
Bỗng nhiên run rẩy một chút.
Hai chữ "Thái Sơn" bị doanh câu đánh văng ra ngoài.
Tản mát ra ánh sáng chói mắt.
Lúc này, Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn lưu thủ ở chỗ này không hề rời đi, ánh mắt ngưng lại.
Bay thẳng về phía không trung.
Anh ta nhìn thấy trong Thái Sơn đổ nát.
Anh ta nhìn thấy cả ngọn núi đang di động.
Anh ta nhìn thấy.
Theo sơn thể di động.
Ở chỗ sâu nhất trong Thái Sơn.
Chậm rãi hiển lộ ra một thân thể khủng bố người đầy vết thương!
- Lại có thể... giấu ở chỗ này! Là sơ đại Thái Sơn phủ quân giấu sao!
Từ khi nắm giữ quyền bính âm ty tới nay.
Lăng tẩm của lịch đại Thái Sơn phủ quân đều bị khám phá.
Nhưng sao âm ty có thể quên được thân thể mà chủ nhân U Minh Chi Hải lưu lại năm đó?
Chỉ có điều, bọn họ đau khổ tìm kiếm, lại bởi vì niên đại quá xa xưa, cho dù Địa Tạng Vương Bồ Tát biết năm đó, con mèo mun lớn từng tìm được cơ hội liếm láp máu trên thi thể doanh câu sau trận đại chiến năm đó.
Nhưng tới cùng bộ thi thể kia ở nơi nào.
Anh ta thực sự không tìm được.
Cũng không tính toán ra được!
Ai từng ngờ tới.
Nó lại có thể được giấu ở ngay dưới Thái Sơn này!
Đây tuyệt đối là thủ bút của đời thứ nhất Thái Sơn phủ quân!
... ...
Doanh câu ngồi trên dãy núi.
Nhìn đại quân âm ty không ngừng ép tới gần.
Lại nhìn cờ xí Diêm La trôi giạt ở nơi càng xa xăm hơn.
Nhẹ nhàng phất tay.
Nói:
- Quay về... Đi...
- Thân… Thể… Máu… Thịt… Ban… Đầu… Của… Ta!
... ...
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!!!!!!!!
Giờ khắc này.
Rốt cục Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng hiểu được.
Vì sao doanh câu có nhiều hậu thủ như vậy lại không sử dụng.
Là.
Có thể doanh câu đang muốn tàng trữ, cũng có thể doanh câu đang tính toán.
Nhưng nếu có bộ thân thể này ở đây.
Cái gì mà ma binh Cửu Lê, cái gì mà vong hồn trong vạn lý ao đầm.
Mấy thứ này.
Lại tính là cái gì?
Phải biết rằng.
Đây không phải thân thể Châu Trạch gặp được trong sở nghiên cứu của người Nhật Bản.
Đó chẳng qua chỉ là thân thể đã nảy sinh dị biến do bị khí tức linh hồn cảm nhiễm trong quá trình doanh câu không ngừng chuyển từ kiếp này sang kiếp khác.
Mà đây là doanh câu được chôn giấu dưới núi Thái Sơn,
Lại doanh câu năm đó đã theo hoàng đế chinh chiến thiên hạ.
Lại chinh phạt địa ngục.
Là chỗ dựa chân chính để đôi tay này có thể chém giết ra một mảnh bầu trời!
Lại hình tượng một chút.
Năm đó có vị Khoa Phụ bắn rơi mặt trời.
Mà anh ta.
Với doanh câu năm đó.
Là người cùng thời đại!
- A di đà phật, trấn!
Trong nháy mắt Địa Tạng Vương Bồ Tát đánh ra Phật ấn to lớn.
Dự định trấn áp thân thể vừa mới xuất hiện này!
Anh ta rõ ràng.
Một khi bộ thân thể này đi đến chiến trường bên kia.
Sẽ có ý nghĩa thế nào…
Đối với đại quân âm ty!
Đối với mấy vị Diêm La kia!
... ... ...
Trên dãy núi.
Doanh câu khẽ nhíu mày.
Sau đó nói:
- Cút!
... ... ...
- Cút!
Thi thể phía dưới.
Bỗng nhiên há mồm.
Hô lên một chữ này.
Trong nháy mắt.
Phật ấn to lớn trực tiếp tan vỡ.
Mà bộ thân thể kia.
Càng phá tan trận pháp đã sớm bị bản thân mình hóa giải.
Trực tiếp tiến về phía chiến trường phương xa.
Nhanh chóng đuổi tới!
... ... ...
Doanh câu đứng lên.
Cúi đầu nhìn đại quân âm ty đen thùi lùi phía dưới.
Nói:
- Tiếp... Theo... Mới... Là... Đặc… Sắc… Tôi… Muốn… Cho… Anh… Xem…
Bạn cần đăng nhập để bình luận