Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1788: Tiên Vương! (1)

Đúng thật là Hạn Bạt đã thực tế hơn.
Doanh câu không có tiếp tục liếc mắt đưa tình với Hạn Bạt nữa, mà lại xoay người, tiếp tục xem khung cảnh ở sau lưng.
Anh ấy trong khung cảnh khi đó, đã tách khỏi Hoàng Đế, một thân một mình, rời khỏi nhân gian, tiến vào địa ngục.
- Anh, không còn bao nhiêu thời gian.
Hạn Bạt lần nữa lên tiếng.
- Ha ha ha ha...
Bên cạnh, Nửa gương mặt – hiện tại đã ngồi xuống dưới đất – nhìn Doanh câu một chút, rồi lại nhìn Hạn Bạt một chút, giống như đang xem một chuyện cười lớn vậy, bắt đầu cưới lớn.
Có lẽ là do bộ thân thể này, trong hôm nay, đã sớm bị chính anh ta ép buộc đến thực sự không ra hình ra dạng gì nữa rồi, trong lúc cười to, anh ta lại bắt đầu thở gấp ho khan, thế nhưng vẫn vừa ho khan vừa tiếp tục cười lớn.
Nếu không phải đã biết bộ thân thể này của anh ta được tạo nên từ củ sen, thì ông chủ Châu thật sự rất lo lắng Nửa gương mặt sẽ ho ra một cục máu đấy.
- Không phải là anh che chở cho anh ta lắm sao?
Hạn Bạt đưa tay, chỉ về hướng Châu Trạch, trong ánh mắt, không có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng chính vì vậy, ngược lại đã thể hiện ra một loại không quan tâm cực kì sâu sắc.
- Ngược lại tôi muốn xem thử một chút, lần này, anh sẽ bảo vệ anh ta như thế nào!
Hướng phát triển của bầu không khí, lại lần nữa trở nên quỷ dị.
Giống như dính líu đến một đoạn yêu hận tình thù từ rất lâu trước đó, những nhân tố ở trong đó, thật sự là phong phú đến mức khiến cho người ta phải chảy máu mũi.
Doanh câu cũng không xoay người lại nhìn về phía Hạn Bạt, mà tiếp tục nhìn theo khung cảnh ở trước mắt.
Nhưng mà, đối với Hạn Bạt mà nói, dường như vẫn có chút không quá hài lòng.
Đừng tưởng rằng đám “lão bất tử” này đều đã nhìn thấu hết tất cả những chuyện của nhân gian rồi, trở nên không dính khỏi lửa nhân gian, nhưng có lẽ là bởi vì sống quá lâu rồi, nhìn thấy quá nhiều rồi, ngược lại, lại sẽ trở nên càng có hơi thở khói bụi hơn.
Hơn nữa, năm tháng quá dài cũng thật sự là quá buồn chán và khô khan rồi, muốn tìm một người có tư cách nói chuyện ngang hàng với mình cũng quá không dễ dàng rồi.
Không nhìn thấy ở bên dưới hàn đàm ở nơi sâu trong linh hồn này lắng đọng vô số tượng sáp của Doanh câu sao?
- Hiên Viên kiếm của Phụ quân, đã tới rồi, anh có tin hay không, lúc này chỉ cần tôi xé rách tầng mây mù ngăn che nơi này ra, lưỡi kiếm kia, sẽ lập tức hạ xuống trong nháy mắt!
- Tôi biết, anh sẽ để cho anh ta sống sót, nhưng hôm nay, tôi nói cho anh biết một cách chính xác, nhục thân của anh ta, linh hồn của anh ta, sau khi anh kết thúc thì tôi sẽ thu hết tất cả, tôi sẽ biến anh ta thành y phục, mặc lên trên người.
- Hài cốt của anh, sẽ giúp tôi tránh thoát được kiếm của Phụ quân!
Hạn Bạt là con gái của Hoàng Đế, Hiên Viên kiếm có đáp lời là sẽ “chiếu cố” hay không, không ai có thể nói rõ được.
Bạn có thể nói Quy tắc đại đạo vững chắc há có thể chấp nhận tình cảm cá nhân?
Nhưng những nhân vật lớn làm việc đương nhiên sẽ có sự chú trọng của nhân vật lớn, pháp luật cũng không nằm ngoài tình cảm con người.
Nguyên lý giống như việc một người đã khỏi bệnh đậu mùa thì sẽ có sức đề kháng với bệnh đầu mùa, cơ bản là sẽ không mắc lần nữa, đời sau khi Doanh câu bị một kiếm đập xuống, thứ còn sót lại, đúng là ông chủ Châu.
Hạn Bạt xem nhục thân cùng linh hồn của Châu Trạch như quần áo, mặc lên người, lại phối hợp thêm quan hệ của chính mình và Hoàng Đế, xem thử sau đó khi thanh kiếm đó giáng xuống người mình, thì bản thân có thể chạy thoát được hay không.
Chuyện này, không phải là 100%.
Nhưng cho dù là chỉ có khả năng 0,1%, cũng đã đủ khiến cho đám những lão bất tử kia – những kẻ sống tạm bợ cho tới tận hôm nay - vô cùng điên cuồng.
Mặc dù bị người ta chỉ vào mũi nói muốn biến mình thành quần áo đúng là một chuyện khiến cho người ta cực kì khó chịu.
Nhưng đối với người đàn bà điên điên khùng khùng đầu óc rõ ràng có chút không bình thường này, ông chủ Châu thật đúng là chẳng muốn đánh võ mồm với cô ta làm gì.
Chẳng qua là chỉ hơi chút lui về sau một bước, liếc mắt nhìn Doanh câu một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại lười nói.
Nghĩ lại chắc có lẽ Doanh câu biết rõ nên làm như thế nào, nên mang theo anh cùng nhau bị kiếm đánh chết, hay là để anh lại để sau đó bị xách đi làm vật liệu biến thành quần áo, tùy Doanh câu lựa chọn.
Hạn Bạt ở nơi này, lúc này Doanh câu vẫn còn, Hạn Bạt không sẽ động thủ.
Chờ Doanh câu không còn nữa, bấm tay tính toán, Nửa gương mặt bên này, rõ ràng là đã không còn sức lực gì nữa rồi, đoán chừng không ngăn cản được Hạn Bạt nữa, hơn nữa, sau khi Doanh câu tiêu tan, Nửa gương mặt có còn tình nguyện giúp đỡ anh một tay hay không, cũng khó mà nói được.
Tính tới tính lui, người còn có thể kéo lên sân khấu được, cũng chỉ có Phủ Quân mà thôi, nhưng đạo lý cũng giống như vậy, sau khi Doanh câu không còn nữa, quan hệ giữa anh và vị Phủ Quân kia, có lẽ còn không sánh bằng Nửa gương mặt nữa đi.
Ít nhất, giữa anh và Nửa gương mặt còn có tầng quan hệ cả hai đều xuất thân từ làng chó.
Chẳng qua là, thật ra thì hiện tại ông chủ Châu cũng không hoảng hốt bao nhiêu, cũng đã đến lúc này, sống và chết sao, thật ra thì đều đã nhìn thấu.
Nếu không thì anh cũng sẽ không cố ý dành ra một chút thời gian cuối cùng để tản bộ, hơn nữa, Oanh Oanh cũng đã nói, sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé giúp anh.
Chuyện nên sắp xếp, đều đã sắp xếp hết, đổi một lời khác mà nói, anh đã có thể đủ mặt mũi mà chết đi rồi, một Cá mặn đã chuẩn bị xong xuôi để chết.
Thật sự là không sợ hãi.
Nửa gương mặt cười hiện tại đã sắp nôn luôn rồi, chắc là tổn thương đến củ sen rồi.
Trời mới biết tại sao hôm nay cảm xúc của anh ta lại dao động lớn như vậy, giống như lên cơn động kinh vậy.
Chẳng lẽ là bởi vì Doanh câu phải đối mặt Hiên Viên kiếm, cho nên con hàng này bị kích thích nghiêm trọng rồi?
Chẳng qua là, so với trước đó – ngay lúc ban đầu, dường như tâm trạng của Nửa gương mặt đã thả lỏng hơn một chút, giống như đã được an ủi phần nào vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận