Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 614: Tộc ta đứng đầu (1)

Ba người trong viện bảo tàng tượng sáp.
Một tay "phiên vân phúc vũ" xong.
Bé trai được tính là người khó giải quyết nhất trong mắt bọn họ đã bị khống chế được.
Tiếp theo.
Đơn giản là thu được thứ bọn họ muốn.
Rất đáng tiếc chính là.
Ông chủ Châu không biết rốt cuộc bọn họ nghĩ bọn họ muốn cái gì.
Nhưng ông chủ Châu đặt quyết tâm, chờ sau khi chuyện bên này kết thúc, anh sẽ túm luật sư An đi tới huyện Như Cao, tới chỗ kia, khiến luật sư An tự tay một lần nữa đào "quá khứ của anh ta" lên.
Khẳng định bọn họ đã bỏ sót thứ gì đó.
Hơn nữa vật kia chắc chắn rất quan trọng.
Nếu không, người phụ nữ này đã không cần gióng trống khua chiêng mà đến đây một chuyến như vậy.
Hẳn viện bảo tàng tượng sáp này là thật, nó vốn được mở ở chỗ này, nhưng ba nhân viên trong viện bảo tàng tượng sáp đều đã bị thay mận đổi đào.
Cái đầu người mà bé trai đã lấy được lúc trước, chứng minh người chắc chắn đã chết.
Hết thảy tất cả đều bị bọn họ làm cẩn thận, đều vì chờ mình sao?
Nhưng hôm nay, nếu không phải Vương Kha dẫn theo tiểu loli đến, mình chắc chắn sẽ không tới.
Hay hoặc là.
Là bọn hắn vốn không nhất định phải động thủ vào hôm nay.
Nhưng sẽ đợi sau ngày khai trương lại mời bản thân mình tới.
Ai nghĩ đến bản thân mình trực tiếp tới đây ngay ngày đầu tiên.
Chậc.
Đây là người không may, ngay cả uống ngụm nước lạnh cũng bị dính răng?
Bé trai quỳ rạp trên mặt đất, trên người trải rộng từng đường xiềng xích màu đen, như ác ma bị nhốt ở chỗ này, đang đợi hình phạt nghiêm khắc dành cho mình.
Mặc cho cậu ta rống giận thế nào, giãy giụa thế nào, cũng không thể lay động xích sắt dù chỉ một chút.
Cậu ta rất phẫn nộ.
Bởi vì cậu ta muốn đi học.
Chí ít trong khoảng thời gian này.
Cậu ta thật sự muốn đi học!
Thật đáng thương cảm, sao có thể nhẫn tâm không cho cậu ta đi học?
Một giây sau, nữ viện trưởng đã xuất hiện trước mặt Châu Trạch, cô ta dính mặt tới trước mặt Châu Trạch.
Mỉm cười.
Vẫn là mỉm cười.
Gương mặt mỉm cười chết tiệt này.
- Chúng tôi không muốn đối địch với bất kỳ người nào, trên thực tế, trước kia chúng tôi cũng chỉ nhận được tin tức của Lục Bình Trực, cố ý đến Thông Thành giao dịch với lão ta.
- Lúc trước anh đã đoán đúng.
- Chúng tôi không phải người âm ty.
- Tuy rằng.
- Anh chỉ là một quỷ sai nho nhỏ.
- Nhưng anh đã có thể khu sử loại cương thi cấp bậc này cho mình sử dụng.
- Chúng tôi sẽ không khinh thị anh.
- Như vậy đi.
- Anh muốn gì.
- Thì cứ nói ra.
- Coi như chúng tôi tới để làm vụ giao dịch này với anh.
- Tôi nghĩ chúng ta nên trò chuyện một chút.
Châu Trạch rất nghiêm túc nói.
Lúc trước là tượng sáp doanh câu ngồi trên vương tọa.
Kế tiếp là "phiên vân phúc vũ".
Châu Trạch cảm thấy bản thân nên trò chuyện cho rõ.
Nữ viện trưởng chậm rãi ngồi thẳng lên.
Cô ta rất cao.
Lại thêm giày cao gót dưới chân, khiến cô ta còn cao hơn Châu Trạch một chút, dường như cô ta đang suy tư, sau đó hơi nghi hoặc một chút nói:
- Đây là điều kiện của anh?
Ngụ ý là.
Không phải anh đang chơi chúng tôi đấy chứ?
- Đây là điều kiện của tôi.
- Ai, thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh, nguyên nhân là thời gian của chúng ta rất thiếu.
Nữ viện trưởng rất khó xử lắc đầu.
Tay chỉ về phía bé trai đang bị chế trụ, nói:
- Chúng tôi không thể trói chặt cậu ta quá lâu, thành thật mà nói, cậu ta đúng là phiền phức, một phiền phức chúng tôi không dự liệu trước.
- Ah, xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn.
Châu Trạch đưa tay.
Năm móng tay dài ra.
Nhắm mắt lại.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn ra đầu ngón tay Châu Trạch đang rung động nhè nhẹ.
Sau đó.
Xiềng xích vốn đang ràng buộc trên người bé trai.
Trong nháy mắt buông lỏng ra.
Một lần nữa biến thành như xiềng xích như cỏ lâu rạp trên mặt đất.
- Rống!
Bé trai lập tức đứng lên.,
Phát ra một tiếng rít gào.
Cậu ta đã thoát khốn!
- Tốt rồi, lo lắng này tôi đã giải quyết giúp các người.
- ... ... - Nữ viện trưởng.
- Các người không cần tiếp tục lo lắng chuyện bản thân không cách nào vây khốn cậu ta quá lâu.
- Bởi vì cậu ta đã thoát khốn.
Hai nhân viên quỳ rạp dưới đất đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ vốn không thể tin được một màn mới vừa phát sinh trước mặt kia.
Trên mặt nữ viện trưởng đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
Trong khoảnh khắc.
Cô ta lùi về phía sau một bước.
Hơi cúi người với Châu Trạch.
- Tôi thành thật xin lỗi vì trước đó đã đường đột với ngài, cũng cảm thấy may mắn vì trước đó chúng tôi không tạo thành thương tổn mang tính thực chất với ngài.
Copy ra mấy bức tượng sáp.
Thật ra đó chỉ là một loại trò chơi mà thôi.
Mấy tượng sáp ấy đều cho rằng bản thân là chính chủ.
Đương nhiên không thể tạo thành phá hỏng gì.
Đương nhiên.
Nữ viện trưởng không biết.
Vợ của Vương Kha là người tinh thần hơi không bình thường, sau khi cô ấy phát hiện chồng mình và con gái mình là giả dối, bị kích thích, nên đã giết bọn chúng đi!
Chuyện này nói sau.
Châu Trạch sờ sờ cằm của mình.
Nói:
- Hiện tại chúng ta có thể tâm sự rồi chứ?
- Có thể, ngài có tư cách làm giao dịch với chúng tôi.
Nữ viện trưởng chỉ chỉ hai công nhân nằm sấp trên mặt đất, nói: - Các người thu dọn nơi này một chút đi.
- Vâng.
- Vâng.
Có lẽ là trước đó Châu Trạch có thể dễ dàng hóa giải giam cầm của bé trai, khiến nữ viện trưởng cảm thấy dường như mình đã đá vào tấm sắt.
Vì vậy rất nhiều phán đoán phía trước cũng bị lật đổ.
Tỷ như.
Rốt cuộc là ai dựa vào ai?
Có thể thu được loại cương thi cấp bậc để mình dùng, gọi là tới đuổi là đi.
Nhất định phải là người lợi hại hơn cương thi này nhiều lắm.
Đây là một quỷ sai không giả.
Nhưng cũng không phải một quỷ sai bình thường.
Quỷ sai thông thường cũng sẽ không đi giết Lục Bình Trực cướp vật kia.
Nữ viện trưởng lắc đầu, cô ta cảm thấy mình hơi nóng lòng, cũng có chút không coi ai ra gì.
Đây hết thảy đều là vì mới vừa rồi Châu Trạch hời hợt vươn tay bỏ niêm phong, lập tức "cao sơn ngưỡng chi" với Châu Trạch.
Vốn cho rằng anh là cao nhân khoác thân phận của quỷ sai.
Cô ta không thể nào nghĩ tới, chiêu thức bọn họ sùng kính vô cùng, thật ra vào tay Châu Trạch nó còn có biệt danh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận