Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1141: Ân oán lại kéo dài (2)

Mà đám người này, có tâm lý hoàn toàn coi mạng người như cỏ rác, cũng khiến cho lão Trương tức giận không thôi, nếu tiếp tục để bọn họ ở lại Thông Thành, đoán chừng ngày mai còn tiếp tục có người bình thường gặp tai họa.
Vì suy nghĩ này, mỗi lần lão Trương bị đánh bay ra ngoài, thường là sau một khắc đã có thể bò dậy được, tiếp tục dùng những chiêu số để bắt người thường dùng trong đội cảnh sát hình sự để đối phó với A Phong.
Nhưng hiệu quả rất kém.
Lúc trước, lão Trương từng cảm giác bản thân đánh nhau vẫn rất ổn, thu phục côn đồ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng vào thời điểm chính thức đứng trước mặt thành viên của đội chấp pháp – những kẻ lấy sát hại làm nghề nghiệp chính, lão Trương vẫn lộ ra vẻ quá non nớt.
Bất luận là trên phương diện kinh nghiệm hay là những chuyện đã trải qua thậm chí là trên mặt tuổi tác, thật ra thì đối phương đều chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Mà ưu thế duy nhất của lão Trương, thì giống như luật sư An đã nhạo báng trước đó.
Anh ấy kháng đánh được!
Bên này ông chủ Châu và A Dao đang làm quen với nhau.
Bên phía lão Trương cũng bị đánh đến khí thế ngất trời.
Ngược lại thì trận chiến giữa A Bằng và luật sư An.
Lại có vẻ hơi nhàm chán.
Nếu như đây là phim truyền hình chiếu trên TV mà nói, lúc ống kính quay tới đay, có lẽ các khán giả cũng không nhịn được mà phải đổi kênh rồi.
Hai người cách nhau thật xa.
Anh đứng bất động, tôi cũng đứng bất động.
Giống như là chơi trò đấu mắt ở cách nhau một khoảng cực kì xa vậy.
Ngay cả đặc hiệu năm xu cũng không có.
Chẳng qua, trận giao phong lặng lẽ này, lại thật sự là sóng ngầm mãnh liệt.
Không thoải mái giống như bên phía Châu Trạch, cũng không kháng đánh giống như phía bên lão Trương, hai người này đều không gì nguy hiểm tính mạng cả, ít nhất tạm thời là như vậy.
Mà phía bên luật sư An.
Kẻ nào hơi không cẩn thận, đó chính là linh hồn hoàn toàn trầm luân, kết cục phải nhận lấy chính là bệnh Alzheimer giai đoạn cuối.
Rất kích thích, cũng tương đối kích động, nhưng nếu đã muốn báo thù cho người phụ nữ của mình, không thể cứ mãi đứng bên cạnh hoan hô “666” với ông chủ được, nếu cứ an toàn lặng lẽ co rút rồi bắn lén ở lúc cuối cùng cũng không thích hợp, dù sao thì bạn cũng phải xông tới, cảm nhận một chút phong ba, trải nghiệm cảm giác kích thích bất cứ lúc nào cũng có thể bị sấm bổ chết một chút.
Giao phong.
Kéo dài được mười phút.
A Bằng bỗng nhiên mở miệng hô:
- An Bất Khởi!
Gã đã nhận ra!
Đúng vậy, Châu Trạch biết rõ, khi luật sư An ở trạng thái đỉnh cao lúc trước, hẳn là lúc ở âm ti sống rất không tệ, chức “tuần sứ kim bài” kia, đoán chừng thật sự không phải do khoác lác chém gió ra.
Lúc trước Châu Trạch bị chọn trúng tham gia một khóa huấn luyện của một phán quan, thủ hạ tỳ nữ Thúy Hoa của Phùng Tứ bởi vì mọi người đạp lên rau của cô ấy trồng, lại dám chỉ vào mấy tuần sứ dẫn đội mở miệng mắng to, chuyện này đã đủ để nhìn ra hiện tại Phùng Tứ có địa vị như thế nào trong vòng tròn tuần sứ rồi.
Mà luật sư An – người trước đó là lão đại của Phùng Tứ.
Chỉ có thể càng sáng chói hơn!
Hiện tại hai người đứng cách nhau rất xa.
Nhưng ở bên trong thế giới tinh thần.
Hai người thế mà cũng chỉ phân biệt đứng ở đỉnh của hai ngọn núi, ở giữa cách nhau một tầng biển mây.
Về phần tại sao lại có tình huống huyễn cảnh này diễn ra.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc luật sư An dựng nên tràng cảnh này cho mình.
A Bằng ở đối diện cũng không cam chịu yếu thế, cũng dựng nên cho bản thân một cảnh tượng tương tự.
Thật ra thì, cái huyễn cảnh này, ngoại trừ việc nhìn có chút cao siêu ra, thì không có tác dụng gì cả, đơn thuần chỉ là để bản thân nhìn qua có vẻ lợi hai hơn cao cấp hơn một chút mà thôi.
Luật sư An, trên người anh ta mặc quan bào màu tím, ống tay áo lung lay, hơi có một loại cảm giác xuất trần, nhất là ánh mắt giống như ưng kia, dưới sự làm nền của quan bào, càng lộ vẻ nữ tính.
Mà bên chỗ A Bằng lại là một bộ trường bào màu đen, trên mặt mang mặt nạ màu bạc, dưới mặt nạ, là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng.
Trong biển mây trước mặt hai người.
Không ngừng có huyễn cảnh xuất hiện, lại không ngừng có huyễn cảnh đang tan biến, hai người đấu pháp cùng đấu chiêu, từ lúc vừa mới bắt đầu đến hiện tại, chưa từng ngừng lại.
- Sau khi tôi đi ra ngoài còn đi tìm anh, lúc đó mới biết anh đã xảy ra chuyện, can đảm không nhỏ nha, lại dám cuốn vào trong chuyện đại sự này, đáng tiếc khi đó tôi còn đang bị giam giữ, mà đám giá áo túi cơm của âm ti kia lại có thể cho anh cho chạy ra khỏi địa ngục!
- Tôi không có ở đây, cũng không có Phùng Tứ gì đó sao, sao anh không đi tìm Phùng Tứ tâm sự một chút?
A Bằng ngừng nói.
- Anh nhìn lại bản thân mà xem, đã nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi.
Luật sư An tiếp tục giễu cợt.
Hai người quen biết từ trước, thậm chí lúc còn làm bộ đầu, hai người còn từng làm cộng sự trong một nha môn nhỏ ở âm ti, sau đó mỗi người lên làm tuần sứ, bởi vì hai người đều đi là hệ tinh thần cộng thêm đi con đường ảo thuật, cho nên thường xuyên luận bàn với nhau.
Loại luận bàn này, trên bản chất là xem ai không cẩn thận có thể biến đối phương thành đồ chậm phát triển trí tuệ.
Chẳng qua là khi đó, tài nghệ của mọi người không chênh lệch bao nhiêu, cho nên vẫn luôn ngang tay, nhưng có một điểm duy nhất mà luật sư An chiếm được ưu thế, anh ta đã từng có một lần đột phá được phòng ngự tinh thần của đối phương, đọc được bí mật ẩn ở nơi sâu nhất trong nội tâm của đối phương.
A Bằng, lúc còn sống, vì trả nợ, từng tự mình bán vợ chưa cưới của mình vào thanh lâu.
Nhìn xem thử loại nhân sĩ chính phái như Trương lão đầu cùng Canh Thần thống hận luật sư An như thế nào là đã có thể biết được.
Luật sư An không phải là người có trách nhiệm gì đó.
Sau khi thu được thông tin hồi ức này.
Luật sư An không công khai tuyên truyền ra ngoài.
Mà là lén lút vụng trộm “không cẩn thận” để lộ ra cho vị phán quan đại nhân quản lý bộ phận lúc ấy trong lúc hai người trò chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận