Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 232: Đêm kinh hồn ở trại tạm giam (1)

Đối với chuyện mấy chú cảnh sát bên kia đã hiểu lầm mình sâu tới mức nào, ông chủ Châu không thể tự hiểu được, anh cũng không phải người am hiểu kỹ năng phản trinh sát, đời trước anh là người trong sạch xuất thân từ cô nhi viện, giống chiến sĩ thi đua dốc sức phấn đấu vì nhân sinh của mình, cả đời chưa bao giờ phải vào trại tạm giam lấy một lần. Thế nhưng đời này ngược lại vào hai lần, trước đó lần thứ nhất là mình vừa mượn xác hoàn hồn thì, vẫn là bác sĩ Lâm qua đây lĩnh đi bản thân mình.
Nhớ đến lúc ấy bản thân mình còn nói đùa với người bên cạnh, rằng cô thế này thế nọ, thế lọ thế chai...
Chờ khi cảnh sát dẫn theo bác sĩ Lâm đi tới trước mặt Châu Trạch, nói rằng vợ mình tới bảo lãnh cho mình.
Châu Trạch trực tiếp ngơ ngác.
Anh ngồi xuống bên bàn, phía dưới hơi lạnh, chỉ có điều Châu Trạch vốn là người không sợ lạnh. Lúc này Châu Trạch lại chú ý tới, hình như chỉ có lão đạo cùng mình cùng bị tạm giam ở chỗ này, mà lão Hứa lại không bị tạm giam ở đây.
Chuyện này thực sự là một trận tai bay vạ gió, căn nguyên cùng diễn biến đều khiến người ta cảm thấy dở khóc dở cười, rất giống một màn hài kịch.
Lúc này, cửa trại tạm giam được mở ra, hai cảnh sát đẩy toa ăn đi đến, phân cho mấy người trong trại tạm giam mỗi người một phần cơm hộp, còn có một chai nước suối.
Chất lượng cơm hộp ở đây cũng không tệ lắm, hai món mặn hai món chay, chú cảnh sát còn hỏi xem cơm có đủ ăn hay chưa, nếu ăn thiếu thì có thể tới lấy thêm cơm.
Chỉ có một mình lão đạo muốn lấy tới hai phần cơm hộp, ngồi ở chỗ kia ăn tới vô cùng sung sướng.
Châu Trạch mở cơm hộp ra cầm đũa lên, gảy khối thịt vài cái, thật sự không thể cảm thấy ngon miệng.
Hoa bỉ ngạn còn chưa được chế tác, nước ô mai chua… cũng không mang theo, dưới tình huống này mà bảo Châu Trạch ăn cơm, thật sự chẳng khác nào đang làm khó anh.
Mà cảnh sát bên cạnh cũng chú ý tới một màn này, sắc mặt có chút không vui vẻ nói: - Kén chọn thế cơ à?
Châu Trạch quay qua nhìn anh ta một cái, không nói gì thêm, lẳng lặng buông đũa xuống, mở chai nước khoáng uống vài ngụm.
Một buổi chiều cứ trôi qua một cách bình thản không có gì lạ như vậy, lão đạo vốn muốn tìm ông chủ tâm sự, sợ ông chủ buồn chán, thế nhưng thấy ông chủ nói chuyện trăng mây trời đất chẳng hăng hái chút nào, lão chỉ còn cách tựa vào lan can cửa ngáy o o.
Trong nhân sinh của lão đạo, thời gian lão ở trong trại tạm giam cũng không ít hơn thời gian ở nhà là bao, thật sự đã quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn nữa, dù ở trong trại tạm giam vẫn có thể ăn ngon ngủ tốt.
Lão ca nơi này nói rất êm tai, lão siêu thích nơi này.
Ông chủ Châu thì lại tựa vào cạnh tường ngồi xuống phát ngốc, anh cũng không còn hậm hực nữa, lại càng không bàng hoàng, thuần túy là đổi vị trí từ trên ghế sô pha trong phòng sách tới trại tạm giam này, coi như đổi một loại thể nghiệm cá muối khác.
Nhưng mặc kệ anh có cá muối thế nào đi nửa, đến tối, ông chủ Châu thật sự không thể ngồi yên. Mấy ngày này anh vẫn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mà thời điểm này hẳn là lúc anh nên ngủ. Thế nhưng không có Bạch Oanh Oanh bên cạnh, lại không có tủ lạnh ở nơi này, anh không thể ngủ được.
Xa xa, hai cảnh sát đã đổi ca, hai cảnh sát mới tới ngồi ở chỗ kia tỏ vẻ như đang xem sách gì, thế nhưng thực ra là không ngừng dò xét nơi này.
Lão đạo còn đang nằm ngáy o..o... trong kia, dường như lão ngủ ở đây còn ngon hơn cả ngủ trong nhà mình.
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới bá tước Monte Cristo, anh nhớ rõ trong mấy câu chuyện cổ tích, hình như bá tước Monte Cristo đã ra khỏi tù bằng cách đào địa đạo, tuy rằng hiện tại bên cạnh mình không có công cụ gì, nhưng hình như móng tay mình còn có thể đào móc, đúng không?
So với việc đào địa đạo cùng lão đạo, còn không bằng trông cậy vào móng tay mình đào bới, nhỉ?
Mà hai người cảnh sát kia, dường như tự mình cũng có thể...
Hẳn áo giáp của mình có thể chống đạn nhỉ?
Ông chủ Châu đang bắt đầu suy nghĩ xa xăm…
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng ma sát “sàn sạt”, “sàn sạt”.
Tiếng này có vẻ giống như tiếng xích sắt ma sát trên mặt đất, có chút thanh thúy, cũng có chút nặng nề.
Châu Trạch cảm thấy hơi ngoài ý muốn, đầu năm nay còn có người bị đeo xích chân sao?
Không đến mức đó chứ.
Anh nhìn về phía cửa, lại phát hiện không có ai bị áp giải vào đây, thế nhưng tiếng “sàn sạt” kia vẫn vang vọng bên tai, càng ngày càng gần.
Mà hai người cảnh sát kia, kể cả lão đạo cùng những phạm nhân khác bên trong trại tạm giam đều không có chút phản ứng nào.
Châu Trạch há miệng ngáp một cái, anh hiểu rồi, tiếng này có lẽ chỉ có một mình mình có thể nghe được.
Mà tiếng động chỉ có một mình mình có thể nghe được đại biểu cho điều gì, thật ra cũng không cần nhiều lời.
Nhưng Châu Trạch cảm thấy hơi kỳ quái, không ngờ nơi như cục cảnh sát này cũng có thể có loại đồ vật này tồn tại sao?
Trên sách chính trị thời trung học đã viết rất rõ ràng, cảnh sát là cơ quan bạo lực được luật pháp quốc gia trao quyền lực vũ trang, là cơ quan quốc gia, thần quỷ chớ đụng vào.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Châu Trạch không muốn va chạm chống cự, ngược lại cam tâm tình nguyện bị tóm đến đây thẩm vấn, phối hợp điều tra rõ tình huống. Thứ nhất là vì anh không muốn hủy diệt cuộc sống thư thả trong phòng đọc sách của mình lúc trước, thứ hai là vì nảy sinh xung đột trực tiếp với cảnh sát là một việc rất không sáng suốt, cho dù anh là quỷ sai.
Cũng bởi vậy, đối với chuyện trong đồn cảnh sát xuất hiện mấy thứ không sạch sẽ gì đó, Châu Trạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Sàn sạt”, “sàn sạt”…
Tiếng động từ xa lại gần, thế nhưng nó còn chưa xuất hiện chân chính, Châu Trạch cứ cảm thấy như bản thân mình mới mua một vé vào coi nhảy thoát y, nóng lòng chờ đợi diễn viên đang biểu diễn trên sâu khẩu cởi ra hai món quần áo quan trọng nhất.
Cảm giác này khiến đáy lòng người ta ngứa ngáy, giống hệt như ngươi chỉ cố ý “cọ cọ” ở bên ngoài mà không “vào” trong, cố ý khiến người ta ngứa ngáy.
Lúc này, ông chủ Châu thật sự có xúc động muốn vặn gãy khóa, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn thử xem sao, nhìn xem là đại năng không biết sống chết nào dám gây chuyện ở chỗ này.
Một tên cảnh sát đi tới, hai tay anh ta nắm lấy lan can nhìn Châu Trạch đang trông ngóng lối ra, thở dài, nói:
- Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, anh chỉ cần nói hết những lời mà anh cần nói là có thể ra ngoài rồi, ít nhất cũng có thể cầu cho tâm mình được bình an, không phải sao?
Căn bản là Châu Trạch không để ý đến anh ta, tiếp tục nhìn về phía lối ra.
- Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy. Hẳn là tuổi của anh cũng không lớn lắm, đúng không? Cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi.
- ... - Châu Trạch.
Lần này Châu Trạch quay đầu lại, nhìn chú cảnh sát kia một chút.
- Đại ca, anh thực sự không thích hợp làm công tác giáo dục chính trị đâu.
- Ha, không sao, chúng ta cứ tùy tiện tâm sự là được.
Không ngờ tên cảnh sát này lại trực tiếp ngồi xuống, cách Châu Trạch có đúng một cái lan can, một bộ dạng giống như tôi phải nói chuyện thật lâu mới được.
Thế nhưng sự thực là toàn bộ lực chú ý của ông chủ Châu đều bị tiếng động bên phía hành lang hấp dẫn, lúc này anh thật không có tâm tư tiếp đón vị này.
Hơn nữa ông chú này cũng rất không thật thành, vừa thay ca, Châu Trạch chỉ liếc mắt một cái đã chú ý tới anh ta, trên người anh ta mang theo một luồng khí thế chính trực ngay thẳng nồng đậm, nhất là mấy ngôi sao trên mũ của anh ta, lọt vào mắt Châu Trạch chẳng khác gì ánh đèn đang sáng chói.
Loại cảnh sát này sẽ luân lạc tới mức trở thành quản ngục sao?
Châu Trạch không khờ dại cho rằng, chỉ tùy tiện chọn một quản ngục trong cục cảnh sát cũng có thể chọn ra lão tăng quét rác thâm tàng bất lộ.
- Này, nói thật lòng với anh, chuyện của anh tôi cũng đã nghe nói rồi, tôi biết anh đã kết hôn, anh cũng có gia đình riêng của mình, cho nên chuyện lần này chúng tôi không báo cho vợ anh biết.
- Mà chính anh cũng có thể giấu kín chuyện này đi. Trên thực tế loại người chế độc phẩm như mấy anh, đa số đều là công cụ của các tổ chức buôn bán độc phẩm, anh thực sự không cần phải đứng đầu ngọn gió làm gì. Anh chỉ cần nói hết tất cả mọi chuyện mà anh biết, từ đầu tới cuối, anh sẽ có cơ hội lập công chuộc tội.
Châu Trạch hơi không kiên nhẫn mà khoát khoát tay.
- Mấy người thực sự nghĩ sai rồi, tôi không chế độc phẩm, lại càng không động chạm tới cái đồ chơi nhỏ này, chuyện này thật sự chỉ là một hiểu lầm nhỏ mà thôi, tôi chỉ muốn mua một bộ thiết bị đơn giản sau đó tự mình làm tinh chất quýt để uống thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận