Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 676: Nơi đào ra Oanh Oanh (2)

Người sống hai đời, Châu Trạch cũng biết tính tình mình quá mức lãnh bạc, có thể là do xuất thân và những chuyện anh đã trải qua, tỷ như trước đây sau khi mình và Vương Kha rời khỏi cô nhi viện, hơn mười năm không liên hệ cũng không gặp mặt.
Nhưng càng là loại người ích kỷ thiếu tình cảm như vậy, một khi thực sự gặp phải người bản thân mình nguyện ý quý trọng, thường thường sẽ càng không muốn buông tay.
- Ông chủ, hiện tại chúng ta đi đâu đây?
Oanh Oanh phát hiện xe cũng không chạy về phía phòng đọc sách.
- Tới rồi sẽ biết.
Thực đúng là tới rồi sẽ biết.
Mảnh đất này.
Vẫn hoang vu như trước.
Trước đây Châu Trạch đã từng tìm hiểu, nghe nói mảnh đất này do thương nhân khai phá nào đó thu được, muốn lừa dối đảng để đổi mục đích sử dụng, kết quả anh ta tranh luận với bên trên một trận, cãi tới cãi lui, cuối cùng bị trì hoãn, cuối cùng vùng đất này vẫn giữ nguyên hiện trạng, cỏ mọc thành bụi.
Chẳng qua mảnh đất này cũng có lịch sử khá lâu đời, đoán chừng cho dù vị thương nhân khai phá kia không hề làm gì, chỉ bán qua tay cũng có thể kiếm không ít.
Mà ở nơi đây.
Chính là nơi trước đây Bạch phu nhân mở tiệc chiêu đãi Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng.
Châu Trạch vẫn còn nhớ kỹ ngày ấy.
Ở đây có bày hơn mười bàn, oanh oanh yến yến không ngừng ra vào, đây là lần đầu tiên Châu Trạch nhìn thấy tràng diện như vậy, tuy nói sau đó khi tới hang động trong lòng đất của bé trai, tràng diện ở nơi đó lớn hơn nơi này rất nhiều, nhưng bàn về chấn động, vẫn là nơi đầu tiên này lưu lại ấn tượng khắc sâu nhất.
Oanh Oanh cũng nhận ra đây là nơi nào, chẳng qua cô ấy không hề mở miệng, chỉ cẩn thận theo Châu Trạch đi vào trong.
Đi tới trước một cái hố.
Châu Trạch ngồi xổm xuống.
Cười cười.
Cái hố này.
Vậy mà vẫn còn đây.
- Oanh Oanh này, trước đây tôi đã đào cô lên từ nơi này.
- Hức...
Còn nhớ rõ lúc đầu là mình và Hứa Thanh Lãng hợp lực đào quan tài lên, nhưng Hứa Thanh Lãng vừa đụng vào thân thể Oanh Oanh, đã lạnh cóng tới không chịu nổi, mà khi bản thân mình đưa tay đụng vào, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, rất mãn nguyện!
Có lẽ.
Duyên phận của hai người.
Đã được định từ lúc ấy.
Tại sao lại tới nơi đây, Châu Trạch cũng không hiểu, có lẽ, nơi này là nơi cuối cùng Bạch phu nhân lưu lại dấu vết.
Chẳng qua.
Cũng chính vào lúc này.
Ánh mắt Châu Trạch bỗng bị một mảnh vải trắng phía trước hấp dẫn lấy, anh đi lập tức đi tới, lấy tấm vải trắng từ trong đống tro tàn ra, ở đây, không lâu trước từng có người tới đây đốt tiền giấy.
Đây là có chuyện gì?
Phía dưới tro tàn còn có vết tích do hương tro để lại, hẳn là vài ngày trước mới thờ cúng lễ bái.
Đây vốn không phải mộ phần, chỉ là một mảnh đất hoang, ai lại chạy đến nơi này đốt tiền giấy?
Ngay sau đó.
Châu Trạch lại phát hiện trên tảng đá phía trước tro tàn, dường như còn để lại quang trạch khác thường, dưới ánh trăng chiếu rọi, đặc biệt rõ ràng.
Bắt tay Châu Trạch đặt trên tảng đá, cảm giác được chút lạnh lẽo đặc biệt, tảng đá kia từng bị quỷ hồn tiếp xúc, đã từng thấm quỷ khí, người bình thường không thể nhận ra dị thường, nhưng Châu Trạch lại có thể tinh tường cảm nhận và xác định được.
Có người đã từng hoá vàng mã ở đây.
Có người đã ngồi trước đống lửa.
Hưởng thụ cung phụng!
Mà người ngồi ở chỗ kia hưởng thụ cung phụng.
Là...
Châu Trạch đứng lên.
Nhìn về phía trước.
Thình lình phát hiện trên mặt đất phía trước.
Còn có rất nhiều vết tích tro tàn, nhưng đã rất cạn, không tỉ mỉ tìm kiếm căn bản không phát hiện được, bởi vì nơi này là đất hoang, không ai quét tước, cho nên dù là gió thổi mưa phun, phần cháy đen đã thấm vào đất cùng với cành cây cháy đen bên cạnh không cách nào bị xóa đi hoàn toàn.
Châu Trạch cắn răng.
Bỗng nhiên anh có phát hiện kinh người.
Vị Bạch phu nhân kia.
Thật ra vốn không xuống địa ngục!
Cô ấy vẫn.
Luôn ở Thông Thành!
Nơi này, từ sau khi Châu Trạch đào Bạch Oanh Oanh ra đã không trở lại nữa, thật ra, nếu anh có tâm một chút, có lẽ đã sớm phát hiện dị thường ở nơi này.
Nhưng có lẽ chính vì bắt được điểm này, cho nên Bạch phu nhân mới không che giấu gì, nói một tiếng tôi xuống địa ngục, sau đó thoải mái mà để lại vết tích rõ ràng như vậy ở chỗ này.
Thậm chí.
Rất có thể Bạch phu nhân vẫn luôn đứng trong góc tối nào đó, hơn một năm nay tới nay, rất có thể cô ấy đã cách cửa sổ thủy tinh của phòng sách, vẫn luôn nhìn chăm chú phòng sách, có lẽ là sáng sớm, có lẽ là đêm khuya, thỉnh thoảng sẽ có một cái bóng màu trắng xinh đẹp lặng yên không tiếng động xuất hiện, sau đó lại lặng yên không tiếng động rời khỏi.
Mà Châu Trạch.
Kể cả mọi người trong phòng sách.
Đều không thể nhận ra được.
Liếm môi một cái.
Châu Trạch nhìn về phía Bạch Oanh Oanh đang đứng bên cạnh mình.
Rõ ràng tiết hàn y đã qua.
Bản thân mình không thiêu người.
Bạch phu nhân lại nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc cô ấy có mục đích gì?
Có quá nhiều chuyện không thể hiểu được, lại không có biện pháp thu được đáp án, chí ít, trước khi bắt được Bạch phu nhân, những nghi ngờ này đều không có biện pháp giải thích.
Đứng lên.
Châu Trạch gọi Oanh Oanh cùng nhau trở về.
Rốt cuộc Bạch phu nhân có bộ dáng thế nào, Châu Trạch không rõ ràng lắm, nhưng anh cũng không quá coi trọng, người phụ nữ kia có lợi hại hơn nữa, cũng có thể sánh với địa ngục Diêm La sao?
Nhưng chính vì bị người phụ nữ này âm thầm nhìn chằm chằm.
Khiến Châu Trạch luôn cảm thấy khó chịu.
Như đứng ngồi không yên.
Hơn nữa.
Có lẽ cô ấy không có biện pháp làm gì chính mình.
Nhưng Oanh Oanh lại là người cô ấy làm bạn, bồi bổ hơn 200 năm.
Nói cô ấy không có thủ đoạn để nhằm vào Oanh Oanh.
Châu Trạch là người đầu tiên không tin.
- Oanh Oanh.
- Ông chủ?
- Nếu bỗng nhiên có một ngày, Bạch phu nhân xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ làm thế nào?
Oanh Oanh nhìn nhìn ông chủ, rơi vào trầm tư.
Cô ấy biết ông chủ nói lời này là có ý gì.
Cũng rõ ràng tuy đây là câu hỏi, nhưng câu trả lời anh mong muốn nhận được chỉ có một.
Cô ấy đang do dự.
Cô ấy đang xoắn xuýt.
Nếu đổi thành bạn trai bình thường.
Lúc này đã sớm đi lên dỗ dành, sao có thể để cô bạn gái nhỏ của mình rơi vào tình cảnh xoắn xuýt như vậy?
Nhưng Châu Trạch chỉ chuyên tâm lái xe.
Không để ý tới.
Thẳng nam chính là thẳng nam.
Tuy nói trước đây Châu Trạch đã không thể nhịn nổi khi tên ngu ngốc cứng đầu nói: "Không có tinh hoa của tôi lúc trước, cô không thể sống được tới bây giờ, cũng không cách nào đạt được địa vị như vậy".
Nhưng thật ra hai người có phần giống với chó chê mèo lắm lông.
Nếu không.
Đời trước Châu Trạch có điều kiện tốt như vậy, không thể nào vẫn độc thân mãi.
Bác sĩ khoa ngoại ưu tú, ở trong bệnh viện anh leo cũng rất nhanh, chí ít trong giai tầng thị dân, anh đã có thể tính là tồn tại "kim quy tế".
Nhưng dưới điều kiện tiên quyết là không có các nhân tố bên ngoài như bệnh sinh lý, bệnh tâm lý… quấy rầy, ông chủ Châu…
Dựa vào bản lãnh của mình.
Độc thân cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận