Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 719: Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang

Trên mặt hơi ngượng ngùng.
Cắn chặt răng.
Châu Trạch đặt đèn thất tinh trên đất.
Thổi tắt từng cái.
Sau đó.
Không nghĩ tới bản thân thích sạch sẽ nữa, ngồi thẳng xuống trên mặt đất lầy lội, há to mồm thở phì phò, mồ hôi đầm đìa.
Oanh Oanh lập tức chạy đến trước mặt, giúp Châu Trạch bóp cánh tay, nâng lên lâu như vậy, khẳng định thật tê dại đau đớn.
Hứa Thanh Lãng lại nhìn đèn thất tinh trên đất, rồi nhìn bốn phía, trong mắt trái có một tầng sáng màu xanh lục nhàn nhạt, thật ra trước đó vẫn luôn luôn nhìn chăm chú xung quanh.
Nhưng mà.
Không có bất cứ khác thường gì.
Không có khác thường thật ra là khác thường lớn nhất, vì sao bốn phía không hề có chút phản ứng nào?
Luật sư An nhíu nhíu mày, đi đến trước mặt Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống, nhìn vào ánh mắt ông chủ.
Anh sẽ không ngốc đến mức cho rằng ông chủ sợ hát chệch tông, cho nên ngượng ngùng khi hát trước mặt ba người ở đây, cho nên sẽ không hát.
Châu Trạch nhận ấm Oanh Oanh đưa tới, uống hai ngụm nước, cúi đầu, đổ hết nước còn thừa lại lên đầu mình, lại sờ mặt, thở một hơi dài nhẹ nhõm, giống như mới xem như bình tĩnh lại.
- Lão An.
- Ừm, tôi ở đây, ông chủ.
- Tôi bỏ qua đi, tôi cũng không cầu trang phục vàng bạc bỏ đi gì, tôi cứ quy củ tích đầy công trạng thăng bộ đầu là được.
Luật sư An hơi kinh ngạc.
Anh không nghĩ tới ông chủ lại nói thẳng ra muốn buông tay.
Không nói đến anh khổ tâm bố trí tìm cách.
Chỉ nói đến mọi người đã vất vả như vậy đi đến đây.
Cứ một câu nhẹ hều như vậy bỏ qua rồi?
Hít sâu một hơi.
Luật sư An kiềm chế phẫn nộ trong lòng.
Không hề biểu hiện ra chút nào.
Đợi đến khi lại cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt ông chủ nhà mình, luật sư An cuối cùng hiểu rõ, phẫn nộ trong lòng cũng theo đó tan thành mây khói.
Châu Trạch hơi ngượng ngùng cắn môi, nói:
- Tôi không làm được.
Đúng vậy.
Không phải sợ khó, cũng không phải sợ chịu khổ, thậm chí không phải sợ nguy hiểm.
Mà là không làm được.
Thời kỳ giữa kháng Nhật, mười vạn quân viễn chinh Trung Quốc vào Myanmar tác chiến, kể từ sau chiến tranh Giáp Ngọ, đây là lần đầu tiên quân đội Trung Quốc tác chiến quy mô lớn ở biên giới, mới đầu thành tích không tệ, sau này, bởi vì tâm tư của người Anh người Mỹ cùng với tính toán nhỏ nhặt của tầng lớp cấp cao trong chính phủ khiến cho tình hình chiến tranh phát sinh rung chuyển, không thể không lui lại giữ lực lượng chuẩn bị cho chiến dịch lần hai.
Đỗ Duật Minh tuân theo mệnh lệnh của Thường Khải Thân, hạ lệnh cho quân đội đi qua núi Dã Nhân vào Vân Nam về nước.
Tôn Lập Nhân không tuân theo mệnh lệnh này, dẫn một bộ phận hoàn thành nhiệm vụ ngăn chặn quân Nhật yểm hộ rút lui sau đó rút về phía Ấn Độ.
Mà hơn bốn vạn quân Trung Quốc viễn chinh tuân theo mệnh lệnh của Đỗ Duật Minh đi núi Dã Nhân, chướng khí và hoàn cảnh ác liệt của núi Dã Nhân dẫn đến thương vong cực kỳ thảm thiết, kết quả là, chân chính còn sống đi ra chỉ có hơn ba ngàn người.
Nói cách khác, trong dãy núi Dã Nhân này chôn vùi ít nhất hơn ba vạn xương cốt của quân viễn chinh, đáng giận nhất là, bọn họ không chết trên chiến trường khi chính diện chiến đấu với quân địch, mà chết vì mệnh lệnh sai lầm của chỉ huy.
Bao nhiêu người kêu về nhà, trong lòng nhắc tới cha mẹ, ôm lòng khát khao và vui sướng về nước, cuối cùng lại ôm nỗi hận ngã xuống đầm lầy vũng bùn này.
- Tôi đã thử rồi, thật sự không làm được.
Châu Trạch siết tay.
Anh biết mình tới đây phải làm gì.
Anh muốn thăng bộ đầu.
Cần công trạng, cần công đức.
Đây là một công trạng lớn, một công đức lớn.
Lấy nó để mình tiến thân, về sau đường đi của mình sẽ đi dễ hơn, cũng chính bởi vì trong cơ thể mình có tên ngu ngốc cứng đầu có thái sơn, cho nên mới có thể có tư cách làm kế hoạch này.
Nhưng khi trong lòng bạn có toan tính thiệt hơn, có ý đồ lợi dụng.
Ngẫm lại mấy vạn quân hồn hy sinh trong này.
Haizz.
Dùng lời nói thô tục mà nói.
Ông chủ Châu cảm thấy mình không phải là thứ gì.
Lấy tâm tính ti tiện đi làm sự nghiệp cao quý.
Rất kỳ quái.
Luật sư An suy đi nghĩ lại.
Không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.
Nói:
- Không có chuyện gì, ông chủ, tôi hiểu được, là tôi sơ sẩy, chuyện này không dễ làm như trong tưởng tượng của tôi.
Mấy vạn quân hồn ôm tình cảm nhớ nhà muốn về nhà, oan ức của bọn họ, căm hận của bọn họ, bất đắc dĩ của bọn họ cùng với bàng hoàng của bọn họ đã khắc cùng nhau, khắc sâu trong dãy núi Dã Nhân kéo dài trăm dặm này.
Luật sư An biết ông chủ nhà mình thử làm.
Không phải thuần túy già mồm cãi láo, cũng không phải thật sự bởi vì đạo đức thích sạch sẽ.
Luật sư An rất hiểu ông chủ nhà mình.
Bởi vì ông chủ nhà mình vốn là một người rất hiểu biết.
Nếu như có đủ lợi ích, che giấu lương tâm làm một chuyện, ông chủ nhà mình đại khái nguyện ý làm.
Anh làm.
Nhưng không thành công.
Nguyên nhân vẫn xuất phát từ bản thân luật sư An.
Bởi vì anh nghĩ chuyện này rất đơn giản.
Chỉ nghĩ đến cho dù hiện giờ vị tổ tiên cương thi kia trong cơ thể ông chủ nhà mình rơi vào ngủ say, nhưng có thái sơn trấn áp, cũng sẽ không thể vì chuyện lần này mà rơi vào mất phương hướng.
Nhưng không dự đoán được, một khâu đơn giản nhất, ngược lại xảy ra vấn đề.
Giống như anh chỉ nghĩ đến thiết kế ra một quả bom nổ mạnh uy lực rất mạnh như thế nào, nhưng lại quên đi thiết kế kích nổ cho nó như thế nào.
Châu Trạch hơi mệt.
Mặc dù chỉ có mấy giờ, nhưng mỏi mệt trong lòng thật sự còn nặng hơn thân thể, luật sư An kêu Oanh Oanh một lần nữa dựng lều trại ở trong này nghỉ ngơi với ông chủ trước.
Còn anh lại ngồi trước đèn thất tinh đã tắt mà ngây ngốc.
Hứa Thanh Lãng nhìn đồng hồ.
Lặng yên bắt đầu chuẩn bị đồ ăn trưa.
Châu Trạch không dậy ăn trưa mà ngủ một giấc đến chạng vạng, sau khi dậy, uống hai chén canh nước rau dưa mới khôi phục tinh khí thần.
Buông bát đũa.
Vừa đứng dậy đã thấy luật sư An đi từ trong rừng ra.
Châu Trạch đốt điếu thuốc, hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Đi tiểu tiện chút.
Luật sư An đã ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
- Ngày mai, thử lại đi.
Châu Trạch nói.
Luật sư An gật gật đầu:
- Thật ra, chỗ tôi có không ít biện pháp, trong điện thoại của tôi còn có một bản copy quân ca dân ca thời kỳ kia, thậm chí tôi còn cố ý “Trộm” quân kỳ thời đại đó.
- Nhưng mà, phương pháp nhiều nữa, ngược lại càng không thành tâm.
Sự tình, hiện giờ rơi vào bế tắc.
Châu Trạch hơi buồn bã ngẩng đầu, đêm nay rất nhiều sao.
Anh đột nhiên nghĩ đến đời trước lúc tuổi còn trẻ đã từng xem một bộ phim điện ảnh, tên là “Ỷ thiên đồ long ký”, Trương Tam Phong dạy Trương Vô Kỵ thái cực, hỏi Vô Kỵ nhớ được mấy thành?
Câu trả lời đầu tiên, tám thành hoặc nhiều hơn, câu trả lời sau đó là ba thành, câu trả lời cuối cùng là quên hết.
Sau đó thần công thành!
Châu Trạch rõ ràng.
Nếu như bây giờ mình có thể quên đi thân phận mình, quên đi biến hóa bộ đầu quỷ sai của mình, quên hết tất cả mọi thứ.
Chính là dựa vào một tấm lòng son.
Đơn thuần chỉ nhớ tới nỗi khổ chôn xương tha hương của những quân hồn năm đó ra ngoài chiến đấu, muốn dẫn dắt vong hồn của bọn họ về nhà.
Nói không chừng.
Việc này sẽ thành.
Nhưng đây không phải hiện thực, anh không phải là trẻ con, cũng không phải là người đơn thuần thuần túy gì, cho dù bản thân cố gắng quên đi, xem nhẹ đi, cuối cùng chỉ có thể lừa gạt được bản thân chứ không cách nào lừa gạt được mấy vạn quân hồn nơi này.
Thật rối rắm.
Thật mâu thuẫn.
Châu Trạch dựa vào thân cây phía sau nằm xuống.
Nhìn trời sao.
Trong lòng nhiều thêm một chút bất đắc dĩ.
- Ông chủ, đừng áp lực, cùng lắm thì chúng ta coi như làm một lần đi bộ du lịch, ra ngoài hoạt động gân cốt một chút cũng được.
Châu Trạch gật gật đầu.
Lại lắc đầu.
Giống như quên mất bản thân trước đó đã hỏi vấn đề giống vậy.
Lại hỏi:
- Lúc trước anh đi đâu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận