Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1045: Người nào tồn tại, người đó chịu đựng thống khổ (2)

Mà ở trong bóng tối.
Có một người.
Hô lên hai chữ “Thái Sơn”.
- Ầm!
Sâu trong linh hồn truyền đến một tiếng vang thật lớn.
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết, khốn nạn, khốn nạn, phế vật, phế vật!
Châu Trạch tức giận, cũng luống cuống.
Anh ta cảm giác.
Rất có thể anh ta sẽ bị chọc cho tức chết!
Oanh Oanh đứng ở nơi xa vẫn luôn đứng đó mà quan sát, cũng không có thừa cơ hội này xuất thủ đánh lén, đúng như những lời trước cô ta đã nói với luật sư An vậy.
Cô ta đến là để gia nhập với bọn họ.
Chứ không phải đến để làm cho bọn họ diệt đoàn tập thể.
Cô ta muốn ở cạnh anh ấy.
Hai người.
Cùng nhau chờ đợi lần nữa.
Mày mò lần nữa.
Chờ đến ngày đó.
Cùng nhau lấy tư thế hiên ngang.
Tuyên bố với cả thế giới này là bọn họ đã trở về!
Đây là tưởng tượng của cô ta.
Đồng thời.
Chắc chắn cũng là suy nghĩ của anh ấy.
Đúng vậy.
Cô ta cố ý giữ lại cho mình một cánh cửa trên lòng bàn tay trái của cơ thể cương thi này.
Cô ta và anh ấy.
Ý tưởng nhất trí.
Ngay lúc này.
Ngay lập tức.
Cũng chỉ có cô ta, mới có tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy.
Đúng lúc này.
Trong mắt trái màu đỏ của Oanh Oanh bỗng nhiên dâng lên một luồng nhiệt nóng rực.
Hàm chứa một sự điên cuồng kinh khủng.
Hơi thở điên cuồng này làm cho cô ta có chút không biết phải làm sao.
Sát ý mãnh liệt.
Sát ý này, đến cô ta cũng có chút kinh ngạc.
- Sao?
Oanh Oanh khẽ cau mày.
- Sao rồi, sao đột nhiên lại muốn động thủ vậy chứ, không phải mới vừa rồi cô còn đang ngăn cản tôi sao?
- Tại sao bây giờ, thế nhưng lại liều mạng hối thúc tôi động thủ?
- Được rồi.
- Ra tay thì ra tay thôi.
Oanh Oanh bắt đầu đi về phía Châu Trạch.
Khóe miệng mang theo nụ cười.
Đồng thời nói khẽ:
- Anh vẫn nghịch ngợm như vậy, là sợ buồn chán sao, cho nên mới nhét nhiều thứ hỗn tạp vào người như vậy.
- Không có một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc anh, xem ra thực sự không được rồi.
- Được rồi.
- Tôi tới dọn dẹp nhà cửa giúp anh một chuyến.
- Đem mấy thứ kia, mấy thứ linh tinh kia.
- Nên vứt.
- Sẽ vứt hết!
Châu Trạch đứng ở nơi đó.
Vẫn không thể động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Oanh Oanh đi tới trước mặt mình.
Trong ánh mắt kia.
Mang theo sự chế giễu.
Đồng thời cũng mang theo vẻ cao cao tại thượng như một vị thẩm phán.
Lại vào lúc này.
Châu Trạch mình cũng chợt sững sờ.
Anh ta chợt phát hiện.
Thái Sơn – thứ mới vừa rồi còn đang trấn áp mình – đột nhiên biến mất.
Bộ thân thể này.
Lại một lần nữa do anh khống chế!
Mặc dù không biết đây là vì nguyên nhân gì.
Nhưng anh, dưới ánh mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc của Oanh Oanh, vẫn trực tiếp xuất thủ.
Một quyền.
Đập cho Oanh Oanh ngã trên mặt đất!
...
Xa xa.
Hoa Hồ Điêu nằm ở trên vách đá, quay đầu nhìn một màn giao chiến quỷ dị ở đằng sau, nó có chút không thể hiểu được.
Phía dưới.
Thằng bé trai – người đang tê liệt, dưới bộ quần áo rách rưới để lộ từng vết cào ở trên người – lấy một loại góc độ của tình thái mở miệng nói:
- Rất khó hiểu sao?
- Nếu như không ngăn cản được.
- Chẳng bằng lựa chọn tự tay mình giết chết đối phương.
- Như vậy.
- Kẻ nào còn tồn tại.
- Người đó sẽ phải gánh chịu phần thống khổ thực sự kia.
...
- Thật ra thì, tôi rất ghét loại tình tiết như thế này này, thực sự.
- Máu chó.
- Sáo rỗng.
- Nhàm chán.
Thằng bé trai tiếp tục kéo quần áo trên người mình xuống.
Lộ ra nửa thân trên để trần của bé trai, thoạt nhìn hai đốm nhỏ ở trên ngực rất buồn cười.
- Nhưng, vào lúc này, thông thường người ta cũng sẽ như vậy, ngoài miệng lại ngại nói thẳng ra như vậy.
Hoa Hồ Điêu cái hiểu cái không mà nhìn thằng bé trai.
Thật ra thì nó vẫn nghe không hiểu.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến việc nó cảm thấy thằng bé trai nói chuyện rất cao thâm.
Tương tự.
Còn cùng với một kẻ khi còn sống là một nữ cường nhân, sau khi chết thành quỷ sai, sau đó lại trở về trên người một bé loli.
Có thể nói chuyện yêu đương cùng một cô nàng đã trải qua đời sống tình cảm phức tạp như vậy.
Có thể từ trên người cô ấy phát hiện được loại tốt đẹp mà không phải đơn thuần là tìm kiếm phát tiết về mặt thể xác như vậy
Xét trên một chữ “tình” này.
Thằng bé trai cũng sớm đã đạt đến cấp bậc tông sư rồi.
Thằng bé trai ngoắc ngoắc ngón tay với Hoa Hồ Điêu.
Nói:
- Đến, chúng ta tiếp tục.
Một ngọn lửa màu đen bắt đầu cháy rừng rực ở trên người thằng bé trai.
Đây là biểu hiện bổn nguyên của anh ta đang cháy.
Có lẽ.
Loại phát thức ăn cho chó ở bên cạnh như thế này, kích phát ra nhiệt huyết của anh ta.
Làm cho anh ta trở nên cao thượng hơn rất nhiều, đồng thời, cũng là trở nên xúc động rất nhiều.
- Hoặc là hiện tại mày rời khỏi nơi này ngay lập tức, hoặc là, mày có thể tiếp tục thử ngăn cản tao, xem thử tao có thể xé được một chân của mày xuống hay không!
- Rống!
Tốc độ của thằng bé trai chợt tăng.
Đánh về phía Hoa Hồ Điêu.
...
- Ầm!
Hai tay Oanh Oanh chợt bắt lấy cổ tay của Châu Trạch.
Khoảng khắc sau đó.
Cơ thể nghiêng qua.
Bả vai trực tiếp đánh tới vị trí ngực của Châu Trạch.
Chờ đến lúc đánh lệch được trọng tâm của Châu Trạch.
Xoay người chính là một đòn ném qua vai.
- Ầm!
Châu Trạch cũng không cam chịu yếu thế.
Chân đạp một đòn, bắt được mắt cá chân của Oanh Oanh, hung hăng kéo một cái, sau đó lại giáng một đòn chỏ tay nặng nề!
- Ầm!
Toàn bộ tế đàn, đang không ngừng chấn động.
Bởi vì đặc tính đặc thù, nên nơi này cũng chưa sụp đổ.
Nhưng ở bên ngoài.
Nửa ngọn núi đều đang rung chuyển.
Không ngừng có đá lăn liên tục rơi xuống.
May ở chỗ này cũng coi là khu vực không có người ở, viện điều dưỡng duy nhất trước đó cũng bị hủy trong trận sạt lở rồi, cho nên có giày vò như thế nào đi nữa cũng sẽ không tạo thành những thương tổn khác.
Trận chiến của hai cương thi.
Đúng là không tráng lệ như cái loại thần tiên trên trời dời núi lấp biển trong tưởng tượng.
Cũng không có gọi một tiếng kiếm đến.
Ngự kiếm thiên vạn hùng vĩ tráng lệ.
Rất trực tiếp, không mang theo chút hoa lệ nào, từng cú đấm thấu vào thịt!
Chẳng qua là.
Loại cục diện này cũng không kéo dài được thời gian quá lâu.
Nhất là lúc song phương cùng đá nhau và tách rời nhau, vị trí mi tâm của Oanh Oanh, xuất hiện một dấu ấn màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận