Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1792: Lên trời! (1)

Có ánh đèn quỷ dị giống như đèn lồng bình thường treo ở phía chân trời, khiến cho mấy năm sau, sự kiện thần bí về UFO nơi đồng bằng sông Dương Tử vẫn luôn được lưu truyền trong giới say mê khoa học viễn tưởng.
Có một tấm bia đá đột nhiên xuất hiện ở trong sông Trường Giang, đã được tàu chở hàng đi ngang qua phát hiện, nhưng chờ đến lúc trời sáng, lúc các nhà khảo cổ chạy đến, tấm bia đá cũng đã biến mất không chút dấu vết, một đám nhà khảo cổ già tiếc đến đấm ngực dậm chân.
Tóm lại, vào giờ khắc này, có không ít đôi “con ngươi” đang nhìn chằm chằm về nơi này.
Không có lý do gì khác, chỉ bởi vì những người chịu hình phạt lúc trước, hoặc trốn hoặc tránh hoặc tê dại, hoặc là, cuối cùng dứt khoát phi thăng, đến cuối cùng cũng không thấy dấu tích gì của bọn họ nữa.
Chỉ có hôm nay.
Lúc Doanh câu đối mặt với Hiên Viên kiếm.
Lựa chọn hiên ngang chờ đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Cùng một bài sát hạch, cùng một bài thi, nhưng lại từng người từng người một kiểm tra lần lượt, mà lần này, rốt cuộc bạn cũng có được cơ hội đứng ở bên cạnh học hỏi, sao bạn có thể bình tĩnh được chứ?
Mặc dù đê thi rất khó, xác suất rất lớn là bạn có xem người khác thi thì vẫn không biết làm như trước, nhưng nếu có thể xem thử một chút, thi đợi đến lúc đến lượt bản thân đi lên, ít nhất thì trong lòng có thể hình dung được một chút.
Ừm, bình tĩnh, lúc ra đi có thể bình an được một chút.
Sâu ở bên trong trời cao, lúc này đang có một bàn tay khổng lồ uy nghiêm, giống như là đang xé rách tầng ngăn cách trên bầu trời từng chút một, lập tức phóng tới.
Trận giao phong vào thời Thượng cổ kia, lưu chuyển cho đến hôm nay, dường như lại phải tiếp tục một lần nữa.
Giống như một bầu rượu, hai người đã từng ngồi đây đối ẩm, sau khi trải qua vô số năm tháng, rượu vẫn còn ấm.
Có bao nhiêu người ở bên cạnh quan sát đi chăng nữa, quả thật là Châu Trạch cũng không quan tâm, vốn muốn lúc đi có thể bình an yên tĩnh, nhưng nước đã đến chân, đột nhiên cảm thấy, náo nhiệt một chút, cũng không có gì không tốt.
Tóm lại, cũng có thể tiếp nhận được.
Châu Trạch đặt bàn tay vào trong túi, móc thuốc lá ra, thuốc lá tiểu Tô hai mươi ba đồng một gói phát ra ánh sáng rực rỡ ở dưới kiếm quang.
Đây có lẽ là câu quảng cáo ghép thêm cứng rắn nhất và cũng là cao cấp nhất trong lịch sự, đoán chừng, lúc này đã có không ít đám lão rau cải đều đã tập trung ánh mắt lên trên hộp thuốc lá của anh rồi đi.
Có lẽ còn đang suy đoán về thứ mà anh đang cầm trong tay, rốt cuộc là loại pháp khí thần bí nào dùng để đối đầu với Hiên Viên kiếm đây.
- Tạch!
Bật lửa châm thuốc.
Hít sâu một hơi.
Chậm rãi phun về phía thanh Hiên Viên kiếm đang treo trên bầu trời.
Chậc.
Chuyện giả ngầu này.
Đã diễn đến ăn vào trong xương rồi.
Dường như Hiên Viên kiếm ở bên trên cũng rất cho mặt mũi, cũng không gián đoạn Châu Trạch, dường như đang ở bên trên, yên lặng nhìn màn biểu diễn của bạn.
Vẫn luôn chờ đợi đến lúc bàn tay cầm điếu thuốc của ông chủ Châu rũ xuống.
Bầu không khí bốn phía, phảng phất như thể đều ngưng trọng lại.
Không đúng.
Loại ngưng trọng này.
Không hề chỉ giới hạn trong bầu không khí, bởi vì không chỉ khói bốc lên từ thuốc lá bị cố định ở nơi đó, ngay cả đầu sáng trên điếu thuốc, cũng đều luôn duy trì một tia sáng, không tăng không giảm.
Không gian, thời gian.
Vào giờ khắc này, dường như đều rơi vào bế tắc.
Mà sau sự bế tắc này, một luồng ác ý sâu sắc bắt đầu ập tới từ bốn phương tám hướng.
Khi cổ nhân thề, vẫn thường xuyên nói, nếu như tôi như thế nào như thế nào, trời không dung đất không tha!
Hiện tại, ông chủ Châu coi như đã tự mình cảm nhận được loại cảm giác này rồi đi.
Loại ác ý này, đến từ thế giới này, không chủ giới hạn trong cây cối hoa cỏ khắp bốn phía, không chỉ giới hạn trong suy nghĩ của những người ở chung quanh, mà là kiểu như cả không gian này, cả thế giới này, vào lúc này đều đang điên cuồng tiến hàng xóa bỏ sự tồn tại của bạn.
Phảng phất như việc hiện tại bạn đứng ở nơi này, đã là một loại tội tác lớn nhất rồi!
Cảm giác bài xích, đang không ngừng gia tăng thêm, hơn nữa, đã không cần chờ chúng mạnh thêm nữa, bời vì Châu Trạch đã không chịu nổi nữa rồi.
Nếu như nói áp lực trên người còn có thể dựa vào sức lực cơ thể của mình mà chống đỡ được mà nói, thì loại căm ghét và bài xích đến từ sâu trong linh hồn như thế này, thật sự là rất khó có thể phòng ngự được rồi.
Ông chủ Châu vẫn cho rằng tinh thần và ý chỉ của bản thân đã đủ bền bỉ rồi, nhưng loại tự tin lúc trước của anh, vào lúc này lại giống như việc dùng giấy làm thành con đập để ngăn cản dòng sông lại vậy.
Nhưng đã không thể dùng từ không thể ngăn cản được để hình dung rồi, mà phải là chạm vào lập tức sập đổ!
- Thiết hàm hàm, tôi không chịu nổi nữa.
- Vẫn… cho… là… anh… chưa… xong…
Còn tưởng là anh còn chưa diễn đã ghiền.
Loại đột ngột quan tâm và suy nghĩ thỏa đáng vào thời khắc không thích hợp như thế này.
Tạo nên một loại trào phúng cực kì sâu sắc.
Tính tình đến chết cũng không thay đổi, chính là đang nói tình huống này đi, hai người này cải vã như vậy cũng được mấy năm rồi, trước khi chết, dường như cũng không sửa đổi được thói quan chung sống này.
Chẳng qua là.
Như vậy cũng rất tốt.
Khiến cho lúc kết thúc, tới một cách bình thường hết mức có thể.
Giống như việc một vài người già chết trong giấc mộng vậy.
Chuyện này, thật ra thì cũng là một loại may mắn, ít nhất thì không phải chịu tội chịu khổ.
Sức mạnh của Doanh câu bắt đầu rót vào cơ thể Châu Trạch, ông chủ Châu bắt đầu ngầm hiểu ý mà lui về phía sau, giao ra quyền khống chế thân thể mình.
Sau một khắc.
Trong ánh mắt của Châu Trạch.
Toát ra một loại khí thế của người nhìn bát hoang bằng nửa con mắt.
Vào giờ phút này.
Không cần che giấu, không cần ẩn giấu.
Rốt cuộc cũng có thể để lộ ra bộ mặt thật của mình từ đầu tới cuối.
Anh ấy.
Là Doanh câu!
Trong đám lão rau cải “nhìn chằm chằm” khắp bốn phía, không thiếu những kẻ đã từng tồn tại đối mặt với Doanh câu vào thời kỳ Thượng cổ.
Không thể nghi ngờ, sinh ra cùng một thời đại với Doanh câu, đúng là một loại bi kịch mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận