Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1206: Tấm gương thần bí (1)

Bởi vì ánh mặt trời quá chói mắt, ông ta còn chưa thích ứng được, cho nên lão đạo không chú ý tới hai người ông chủ và Hứa Thanh Lãng đã đứng ở dưới bậc thang ngay trước mặt ông ta rồi.
Một tay ông ta tiếp tục vác Khánh.
Tay còn lại che ánh mặt trời và lau mồ hôi trên trán.
Giống như đoạn kết của bộ phim bom tấn, nhân vật chính đứng trước đống đổ nát.
Dùng một loại giọng điệu mất mát nhàn nhạt chậm rãi nói:
- A, kết thúc rồi.
...
Ông chủ Châu không phải là Tạ Công, tự nhiên không sắp xếp ra được cái loại “Thế hệ trẻ đại phá kẻ gian”* này.
(Tạ An (320-385): nhà chính trị, quân sự lớn và là đại thần dưới thời Đông Tấn trong lịch sử TQ; *ý chỉ tuổi trẻ tài cao, thiếu niên thông tuệ. Ở đây, bản thân Tạ An từ nhỏ đã là người thông tuệ, tài cao, có tính tình trầm mẫn, thích đọc sách, được nhiều người đánh giá cao, năm 13 tuổi, thanh danh của ông đã vang xa, nổi tiếng khắp vùng Đông Liêu)
Anh để cho lão đạo đi làm hướng dẫn viên.
Đúng thật là cũng có ôm theo một chút mong đợi.
Hy vọng lão đạo có thể mang đến cho mình một ít kinh hỉ.
Đó đơn thuần là bởi vì cục diện trước mắt quá mức phức tạp, chỉ đơn thuần dựa vào lực lượng thì khó mà giải quyết nguyên do một cách thích đáng được, cho nên mới thử dùng phương thức đặc thù xem thử có thể mở ra được lỗ hổng gì hay không, hoặc giả có thể nói là khuấy cho chậu nước này đục đi, từ đó tìm kiếm một cơ hội giải quyết vấn đề.
Nhưng lần này.
Ông chủ Châu thật sự có loại cảm giác “La la la trồng mặt trời la la la trồng mặt trời”* đấy.
(*lời bài hát thiếu nhi)
Thứ lão đạo mang đến cho anh không phải là kinh hỉ nho nhỏ.
Mà là.
Kinh sợ đó!
Nhất là lúc Châu Trạch đi vòng qua lão đạo, đi vào trong khách sạn, lúc nhìn thấy lão đầu và lão thái bà nằm ở nơi đó.
Biểu cảm.
Hơi có chút cứng ngắc.
Đây là.
Giải quyết xong hết rồi?
Đáy lòng ông chủ Châu sinh ra một loại cảm giác nhân viên dưới tay tôi đều có năng lực như vậy, tôi mà không tiếp tục Cá mặn thì thật có lỗi với nhân dân mà.
- Ông chủ, lão Hứa, các người tới rồi sao, cái này, cái này, cô bé con tốt bụng này hình như thật sự sắp chết rồi.
- Tôi nói với các người nha, đời này bần đạo chưa từng gặp một cô bé con nào xui xẻo như vậy, cũng không biết được rốt cuộc là cô ta đã tạo nghiệt gì, thế mà lại đen đủi như vậy!
Khóe miệng Hứa Thanh Lãng không khỏi co giật.
Châu Trạch nghe vậy, thì chủ động đi tới, kiểm tra tình hình của Khánh một chút.
Ngược lại, vết thương trên ngực Khánh không phải là thứ Châu Trạch quan tâm nhất, chẳng qua chỉ là một cơ thể mà thôi, đám người từ dưới đất đi lên này, lại có bao nhiêu người để ý đến việc ở nhờ cơ thể khỏe mạnh hay bệnh tật chứ?
Thứ Châu Trạch quan tâm là linh hồn của cô ta.
Kết quả dò xét, khiến ông chủ Châu rất hài lòng.
Có thể nói linh hồn của Khánh đã thủng thành cái sàng rồi.
Lại còn chưa tan vỡ, cũng coi là mạng cô ta cứng.
Ngọn lửa độc ác nho nhỏ ở đáy lòng ông chủ Châu lặng lẽ bùng cháy lên.
Vào lúc này.
Chỉ cần anh hơi chút đẩy một chút.
Người tên “Khánh” này.
Lập tức bị xóa sạch một cách triệt để trong hai giới âm dương.
Hít thở sâu.
Lấy việc giúp người làm niềm vui.
Hít thở sâu.
Lấy việc giúp đỡ mọi người làm niềm vui!
Đúng vào lúc móng tay Châu Trạch vừa mới mọc ra.
Lão đạo – người còn chưa rõ nội tình – lại mở miệng lo lắng hỏi thăm:
- Ông chủ, cô ta còn có thể cứu được sao? Vậy thì mau cứu cô ấy đi nha, cô bé con này, rất có lương tâm đó.
- ... - Châu Trạch.
Châu Trạch rất muốn nghiêm túc hỏi thăm lão đạo một chút, ông có biết lập trường của ông hay không, ông có biết nhiệm vụ của cô ta hay không hả?
Nhưng giống như là được lão đạo nhắc nhở một chút.
Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên do dự.
Ngược lại không phải là xem mặt mũi của lão đạo hay là cân nhắc “thủ hạ lưu tình” gì đó.
Trên thực tế.
Ông chủ Châu – người vẫn luôn thông suốt vấn đề lấy việc giúp người làm niềm vui – thật ra thì phong cách làm việc mà anh thích nhất cũng thường xuyên làm nhất chính là “diệt cỏ tận gốc”.
Lúc trước ở Từ Châu, chuyện không thể tìm được thi thể của hòa thượng đầu nấm, đã khiến cho ông chủ Châu đấm ngực dậm chân một hồi lâu rồi, sự thật cũng đã chứng minh, sau đó hòa thượng đầu nấm cũng đã thực sự kéo về gây phiền phức.
Nhưng so với chuyện trực tiếp giải quyết “Khánh”.
Nếu như có thể khiến cho cô nàng giống như Câu Tân, đi làm bạn giường hoặc là người chung phòng bệnh với Câu Tân mà nói.
Hình như đây là lựa chọn có giá trị lâu dài hơn.
Dù nói thế nào.
Điện lượng của Khánh, chắc chắn là sẽ mạnh hơn Câu Tân chứ ?
Hơn nữa.
Một mình Câu Tân vẫn luôn nằm ở đó phát điện, hình như thật sự có chút đáng thương nha.
Nhưng kéo theo đó, cũng là mối nguy hiểm cực lớn.
Dù lúc trước Câu Tân từng bị Tiên Nhân sờ đầu đến biến thành ngốc rồi.
Cuối cùng anh ta vẫn chỉ là một bộ đầu mà thôi.
Nhưng vị trước mắt này.
Cũng không đơn giản như vậy nha.
Nuôi hổ rồi có ngày gặp nạn, cũng có thể coi như một trong những kiểu chết uất ức nhất thê thảm nhất đi.
Ông chủ Châu nhìn Khánh một chút, lại ngẩng đầu lên, nhìn lão đạo một chút.
Anh đang do dự, anh đang cân nhắc.
- Ông chủ, còn có thể cứu không? Cần tôi đưa cô ta đến tiệm thuốc không?
Châu Trạch thở ra một hơi, hơi bấm tay một chút, nói:
- Đừng nóng, ông đưa cô ta lên trên xe trước đi, sau đó lại trò chuyện với chúng tôi một chút xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, kể lại hết mọi việc trước đó đã.
- Nhưng là, cô ta...
- Yên tâm, mạng cô ta cứng, không có vấn đề gì đâu.
Nếu như Khánh có thể trực tiếp ngỏm ngay trên đường đưa đi cấp cứu.
Vậy cũng thực sự xong hết mọi chuyện rồi.
- Há, được.
Lão đạo không nghi ngờ gì, dè đặt chạy đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra, đặt Khánh vào ghế ngồi phía sau của xe, lại chạy trở lại, đồng thời mở miệng nói:
- Ông chủ, chuyện là như thế này, không phải là cô ta muốn đi xem khỉ sao, sau đó chúng tôi gặp...
Châu Trạch vừa nghe lão đạo kể lại mọi chuyện vừa đẩy mở cửa khách sạn ra lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận