Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 734: Vong linh kỵ sĩ!

Oanh Oanh lại xoay người, không hề khách khí nhảy lên, tốc độ thật nhanh, tuy rằng người phụ nữ kia tránh né theo bản năng, nhưng vẫn bị Oanh Oanh túm được mắt cá chân.
“Phịch!”
Oanh Oanh thật bạo lực ném người phụ nữ xuống đất, đập lên trên sàn.
Sau khi thân thể người phụ nữ hạ xuống đã bật lên.
Lòng bàn tay xuất hiện một thanh dao găm, quả nhiên thân hình giống như rắn nước, thuận thế bò về phía Oanh Oanh, đồng thời đâm thẳng dao găm lên ngực Oanh Oanh!
“Rắc rắc!”
“Phịch!”
Dao găm đâm rách quần áo của Oanh Oanh, nhưng không thể đâm thủng làn da của Oanh Oanh, sau khi trải qua bao nhiêu ngày đêm được ông chủ tưới ướt, thân thể của nữ cương thi đã càng trở nên cường hãn.
Nhưng mà.
Người phụ nữ này vẫn bị một quyền của Oanh Oanh nện trúng, cả người bay ra ngoài, nện vào trong bồn tắm, bồn tắm lớn vỡ vụn, nước bên trong còn chưa kịp thoát đi đã chảy hết ra, ào ào chảy tràn đầy đất.
Châu Trạch ngồi trên ghế dựa kịp thời nâng chân lên.
Phù.
Dép lê bông vải không ẩm.
Thân thể người phụ nữ hơi lảo đảo, không thể đứng lên, chỉ có thể miễn cưỡng lấy tay chống mặt đất, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Châu Trạch:
- Đây định đen ăn đen sao?
Đen ăn đen?
Từ trước đến giờ ông chủ Châu không ghét từ ngữ phúc hắc này.
Còn có cái gì mà lão đạo chết bần đạo không chết.
Nếu như đầy đủ ích lợi, ông chủ Châu vẫn thích và nguyện ý đi làm.
Nhưng hôm nay ông đây mới vừa đến Lệ Giang, trước đó còn làm một việc thiện tích đức ở biên giới lãnh thổ.
Nào có thời gian đến đen ăn đen với cô?
Oanh Oanh xoa ngực, sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên, tuy rằng một dao găm trước đó không tạo thành hư hỏng mang tính thực chất gì đối với thân thể cô, nhưng dưới luồng tử khí mạnh mẽ này, cô vẫn có phần không thoải mái.
Lập tức.
Tóc Oanh Oanh bắt đầu biến trắng.
Trong đôi mắt không hề có tiêu cự.
Giống như thay đổi thành một người khác.
Lắc mình xuất hiện trước mặt người phụ nữ.
Thân thể người phụ nữ còn đang đợi làm động tác, đã bị Oanh Oanh tay mắt lanh lẹ bóp chặt cổ.
“Rắc rắc!”
Không chút do dự.
Trực tiếp vặn gãy!
Nữ cương thi trừ bỏ dáng vẻ “A a a” khi ở trước mặt ông chủ nhà mình ra.
Nhưng khi đối mặt với người ngoài.
Tính tình của cô có thể coi như không tốt.
Nhưng mà.
Tuy rằng cổ bị vặn gãy.
Nhưng người phụ nữ đã nghiêng đầu đi lại mở mắt ra.
Xương thịt chỗ hai tay hai chân lập tức đâm ra ngân châm bén nhọn.
Giống như con nhện.
Biến tay chân mình thành xúc tua.
Đâm thẳng vào Oanh Oanh.
- Cà phê!
Trong phút chốc.
Năm đường sương mù màu đen khóa tứ chi và chỗ ngực người phụ nữ.
Cứng rắn tha lôi Oanh Oanh ở trên người cô xuống.
Châu Trạch ngồi trên ghế dựa mở bàn tay mình ra, đầu ngón tay hơi động, năm móng tay màu đen rạng rỡ phát sáng dưới ánh đèn.
- Bộ đầu Trần ở đâu, tôi không phục!
Chỗ cổ người phụ nữ phát ra tiếng giòn vang.
Cổ vốn bị Oanh Oanh bẻ gãy lại như khôi phục lại.
Thế mà lại có thể mở miệng thét lên!
Châu Trạch siết chặt ngón tay.
Sương đen tiêu tan.
Người phụ nữ ngã trên mặt đất.
- Hình như cô tìm lộn người, tôi không biết bộ đầu Trần gì cả.
Trong ấn tượng Châu Trạch nhớ được dường như có một vị bộ đầu họ Cổ, nhưng đã bị mình giết.
- Sao có thể, tôi dựa theo tọa độ chứng nhận quỷ sai đi đến, bộ đầu Trần đã bố trí xong trận pháp chờ đợi ở địa điểm ước định...
Người phụ nữ đang nói.
Ánh mắt này.
Rơi lên trên lệnh bài trên bàn trà trước mặt Châu Trạch.
Rồi sau đó.
Cả người biến sắc.
Nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
Đứng phắt dậy từ trên mặt đất.
Không dám tin nói:
- Anh là bộ đầu nơi khác tới?
“Bốp!”
Oanh Oanh đứng sau người phụ nữ đá một cước lên đầu gối người này.
Người phụ nữ phát ra tiếng kêu rên lại quỳ xuống.
- Quỳ nói chuyện với ông chủ nhà tôi!
Oanh Oanh quát lớn.
- Vậy là tìm sai người? Định vị sai rồi?
Châu Trạch cầm lệnh bài của mình lên.
Lúc này mới phát hiện ra trên bụng tỳ hưu trên lệnh bài có một vòng tròn, anh dùng ngón tay ấn lên, hơi dùng lực.
“Ong!”
Màu vàng trên lệnh bài biến mất.
Biến thành dáng vẻ màu đen kiểu cổ không có gì lạ.
Ặc.
Lệnh bài này còn có thể kèm theo tác dụng tắt máy?
Bởi vì trước đó mình luôn mở máy.
Dẫn đến hướng dẫn cho nữ quỷ này xảy ra vấn đề.
Dẫn đến thẳng chỗ mình?
Châu Trạch đặt lệnh bài xuống, liếm liếm môi, nói:
- Thật có lỗi, mới vừa thăng chức bộ đầu, rất nhiều thứ còn chưa hiểu rõ.
Thật có lỗi, mới vừa thay di động, rất nhiều chức năng mới còn chưa hiểu rõ.
Thật ra, chắc luật sư An biết được, nhưng chắc anh ta cảm thấy đây chẳng có gì, nên chưa nói, tương đương với mang theo bên người một máy nhắn tin thôi.
Cũng không phải sơ sẩy, chính là từ đầu không nghĩ tới vấn đề này, giống như lúc trước vào một khắc trước khi luật sư An và Châu Trạch rời khỏi địa ngục mới biết được ông chủ nhà mình lại không biết thuật pháp đơn giản tập trung thân thể hoàn dương.
Người phụ nữ quỳ gối trên sàn.
Ánh mắt càng không ngừng lóe lên.
Lập tức.
Giống như nghĩ tới điều gì.
Kêu Châu Trạch:
- Chạy mau!!!
... ... ...
Hứa Thanh Lãng đi dạo một mình trong thành cổ, vốn định đi bar nghe nhạc một chút, nhưng khi đi qua cửa một loạt quán bar, lại tắt tâm tư này.
Chỉ cảm thấy khó có được thanh nhàn thoải mái.
Không có lý do gì bị ồn ào náo động vấy bẩn, ngược lại đáng tiếc.
Vài tòa thành cổ nổi danh trong nước, mùi kinh doanh đều rất nặng, thật sự muốn đi dạo, cũng không có gì hay để đi dạo, bầu không khí vách tường đá lộ ra phong cách cổ xưa vốn rất tốt phối hợp với một dãy cửa hàng hơi thở hiện đại, luôn có thể khiến cho người ta có cảm giác chẳng ra gì.
Đi dạo một lúc, Hứa Thanh Lãng bước đi ra, lối đi ra có một cửa hàng xương sườn Ngoại Bà Tịch, ở đây xem như có nhiều đại lý.
Hứa Thanh Lãng tiến vào tìm một bàn trống ngồi xuống.
Gọi một phần xương sườn, thêm vài món ăn cùng.
Ngẫm nghĩ
Ông chủ lười đi ra ngoài, luật sư An lại không rảnh rỗi, cũng không gọi.
Lại còn gọi hai chai bia “Phong hoa tuyết nguyệt”.
Một mình uống.
Bia lên trước đồ ăn.
Rót một cốc, uống một ngụm.
Trầm ngâm một chút.
Hứa Thanh Lãng lại kêu phục vụ lên hai chai “Tuyết hoa”.
Chờ uống đến cốc thứ ba.
Nồi đã lên.
Phía trên là cải trắng.
Phía dưới là sườn.
Hứa Thanh Lãng ăn cải trắng trước, cảm thấy thật ngon miệng, hợp ăn với cơm.
Gắp một miếng sườn, ăn một miếng, lão Hứa khẽ nhíu mày.
Anh là người Thông Thành, khẩu vị bên Giang Chiết kia không phải thiên về nhạt mà tương đối chú ý tới một chữ “Tiên”, người nơi đó thích dùng chút nguyên liệu hỗn hợp kích thích ra hương vị của chính nguyên liệu nấu ăn.
Đồ sấy này, lão Hứa thật sự ăn không quen, cùng với ăn không quen còn có thịt muối.
Cho nên ở trong hiệu sách, mặc dù anh thường xuyên thay đổi thực đơn, nhưng thật ra vẫn dựa theo khẩu vị bản thân, ngược lại không bắt buộc mình nhất định phải nếm thử khẩu vị đặc sắc chính cống.
Ăn cơm
Cải trắng ăn nửa chén cơm.
Hứa Thanh Lãng buông đũa xuống, đốt điếu thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận