Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 494: Người chết nhà trống

Lão đạo cảm thấy mình đã tiến vào cảm giác mệt mỏi vô hạn vì phải lái xe liên tục.
Vành mắt lão đã bắt đầu nổi lên tia đỏ, gần như chỉ duy trì lấy một vẻ mặt giống nhau, không thay đổi.
Chỉ chết lặng mà nhìn về phía trước, thấy phía trước có xe, lão sẽ bật xin nhan, vượt qua, sau đó tắt xin nhan.
Thấy phía trước có đèn đỏ, lão sẽ dừng lại chờ đèn đỏ.
Tất cả những hành vi này đều như một loại bản năng, gần như không cần nhờ vào đầu óc quyết định.
Thật ra lái xe với trạng thái này rất nguy hiểm.
Rất nhiều vụ tai nạn đã xảy ra khi người lái xe lâm vào trạng thái này.
Hầu Tử phủ phục trên bắp đùi lão đạo, ngủ thiếp đi, nó cũng mệt mỏi.
Lão đạo nhìn về phía sau thông qua kính chiếu hậu.
Ông chủ đã tựa trên bả vai Bạch Oanh Oanh, ngủ thiếp đi.
Oanh Oanh một tay đang nhẹ nhàng mà xoa ông chủ tóc.
Giống như mình vẫn thường xuyên xoa đầu Hầu Tử vậy, bắt rận giúp ông chủ.
Chỗ ngồi kế bên tài xế.
Luật sư An ngủ tới cứ phải gọi là ngọt ngào.
Nước bọt đều chảy ra.
Hoàn toàn không còn hình tượng gì đáng nói.
Tiếng ngáy của anh ta vang dội, thậm chí tiếng ngáy ấy đã hoàn toàn lấn át tiếng động cơ, rất khủng bố.
Luật sư An rất quý trọng cơ hội hưởng ké "máy điều hòa không khí" khó có được này.
Thậm chí anh ta còn chủ động mang theo gối đầu, bịt mắt lên xe.
Như đã bước sang năm mới rồi vậy.
Lão đạo châm một điếu thuốc, cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục lái xe.
Cuối cùng số điện thoại của Lục lão tam cũng hiện vị trí định vị. Lần hành động này, ông chủ không định để cảnh sát nhúng tay, ngay cả Trương Yến Phong cũng không được phép theo tới.
Tiểu loli không thể bị lừa bán được.
Nhưng thực tế trước mắt.
Chỉ có thể nói rõ một việc, đó chính là tiểu loli đã xảy ra vấn đề gì đó.
Chờ đợi cảnh sát viện trợ lại phải hơi nán lại thời gian, hơn nữa cảnh sát hành động luôn phải cố kỵ rất nhiều chuyện, chi bằng nhóm người mình tự ra tay còn nhanh chóng hơn một chút.
Rốt cục, đợi khi sắc trời đã dần tối, ông chủ tỉnh la ị.
Sau khi tỉnh lại.
Oanh Oanh đấm bóp cho anh còn đưa nước cho anh.
Còn không ngừng thương xót mà nói ông chủ khổ cực quá.
Ngủ trong xe chắc chắn khó chịu hơn ngủ trên giường nhiều.
- Ông chủ? - Lão đạo thử mở miệng hô lên.
- Ừm? - Châu Trạch lên tiếng.
- Chỉ còn ba mươi dặm đã đến vị trí kia, ngài có muốn lái một đoạn không?
Lão đạo thật sự mệt mỏi tới không thể mệt mỏi hơn.
- Còn ba mươi dặm nữa à? Ông tiếp tục lái cho hết đi.
- ... ... - Lão đạo.
Lại lái trong chốc lát.
Lão đạo thực sự quá mệt mỏi, nói:
- Ông chủ, mắt tôi sắp không thể mở ra được nữa.
- Vậy ông cứ từ từ nhắm hai mắt rồi mở ra, không sao cả.
- ... ... - Lão đạo.
Cũng đúng.
Dù sao thì nếu xảy ra tai nạn xe cộ.
Trong số mấy người ngồi đây, lão ta là người dễ chết nhất.
Lại qua thêm vài phút đồng hồ.
- Ông chủ... ... Hu hu hu... ... Bần đạo không thể mở mắt ra nổi thật rồi.
- Tôi cũng chịu, chỉ có thể dựa vào ông lái.
- Vì sao? Ông chủ.
- Ông hữu duyên với đám buôn người kia.
- Ách... ...
Tuy nói lão cảm thấy lời này nghe có chút là lạ, nhưng dường như cũng rất có đạo lý.
Bản thân mình vừa ra ngục đã xưng huynh gọi đệ với đám buôn người, còn chạy đi uống rượu trò chuyện với người ta.
- Thế nhưng ông chủ, lái tiếp nữa không còn mục tiêu cụ thể. Tôi chỉ biết nó nằm ở trấn nhỏ phía trước, tôi nên tiếp tục lái đi đâu, ngay cả chính tôi cũng không biết.
- Cứ tùy tiện lái đi, cứ từ từ lái là được.
Có một câu Châu Trạch không nói rõ.
Đó là chúng tôi tin tưởng thể chất thu hút xui xẻo của ông.
Lão đạo bất đắc dĩ gật đầu, tiếp tục lái xe về phía trước.
Cái trấn nhỏ này ở bên cạnh núi lớn, kích thước của thôn trấn không nhỏ, sau khi lão đạo lái xe vào, vừa lái vừa cẩn thận nhìn người đi hai bên đường.
Hầu Tử cũng bị lão đạo đánh thức.
Tiểu Hầu Tử nằm sấp trên cửa sổ xe.
Thỉnh thoảng lại hít hít mũi.
Nó cũng đang trợ giúp mọi người tìm kiếm.
Luật sư An có chút quyến luyến mở mắt ra, duỗi lưng một cái.
Thoải mái quá.
Thật con mẹ nó thoải mái.
Ngáp một cái.
Trong lòng luật sư An thầm nghĩ, bản thân mình có nên tới vùng hẻo lánh bắt một con cương thi về, đặc biệt ngủ cùng bản thân mình hay không?
Nhưng nghĩ lại.
Cương thi bên ngoài đều bẩn thỉu ghê tởm như vậy.
Này con mẹ nó còn có thể ngủ sao?
Loại cương thi nữ bộc đáng yêu tri kỷ như này.
Đời này mình mới chỉ thấy một, chính là con trước mắt.
Ai.
Thật đố kị.
- Muốn ăn chút gì không? - Luật sư An hỏi.
- Tiếp tục tìm đi, không nên trì hoãn thời gian. - Châu Trạch cự tuyệt đề nghị này.
Vương Kha không đi theo bọn họ, Châu Trạch đã kêu anh ta yên tâm, bảo đảm con gái anh ta sex không có việc gì, sau đó Châu Trạch cưỡng ép buộc anh ta về nhà.
Nhưng lúc này.
Nếu tiểu loli thực sự xảy ra vấn đề gì, dẫn đến Vương Nhụy cũng xảy ra chuyện gì theo, mình thật không cách nào giao phó với Vương Kha.
Xe tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Đã sắp rời khỏi phạm vi thôn trấn, phía trước xuất hiện một trạm xăng dầu, mà phía sau trạm xăng dầu lại là trạm thu mua phế phẩm.
- Hết xăng, ông chủ.
Lão đạo lái xe vào trạm xăng dầu, đổ xăng.
Mọi người trên xe cũng xuống xe, ngồi xe cả ngày, cũng cần hoạt động gân cốt một hồi.
- Lần sau chúng ra mua một chiếc xe dã ngoại đi, cần ra làm việc cũng dễ dàng hơn một chút.
Luật sư An nói.
Châu Trạch gật đầu, tất nhiên anh hiểu rõ.
- Có cần phải thông báo cho quỷ sai phụ cận không? - Châu Trạch hỏi.
Trước đây mỗi khi bản thân mình quá giới, kết quả đều là bị quỷ sai bản xứ tập kích.
Mà mấy quỷ sai Phật hệ giống quỷ sai Thường Châu lại rất ít thấy.
- Không sao đâu, chúng ta đi mau chút, dù có phải bới móc cũng phải tìm được người.
Luật sư An muốn lấy điếu thuốc ra theo thói quen, nhưng vừa nhìn thấy nơi này là trạm xăng dầu, cuối cùng anh ta bỏ qua suy nghĩ này.
- Nếu phụ cận có quỷ sai cảm ứng được chúng ta, tôi sẽ chịu trách nhiệm giao lưu câu thông.
- Ông chủ, ông chủ có mang theo tiền không?
Lão đạo đã chạy tới hỏi.
Nơi ngực lão đạo còn dán lá bùa của lão, mắt lão cũng "ngập nước", hẳn là lão đã bôi nước mắt trâu lên mắt.
Không thể không nói, sau khi trải qua một vài chuyện, ý thức tự bảo vệ mình của lão đạo đã tăng mạnh.
Chỉ có điều lão mới vừa ra tù, di động không có, trong túi cũng không có tiền.
Luật sư An lấy tiền từ trong ví ra cho lão đạo, đồng thời còn chỉ chỉ trạm xăng dầu trong quầy bán quà vặt, nói: - Đi mua ít nước với bánh mì đi.
- Được rồi.
Lão đạo đi tính tiền và mua đồ.
Châu Trạch tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Oanh Oanh đứng bên cạnh, đưa tay bóp vai giúp Châu Trạch.
- Thật ra chúng ta cũng phải cẩn thận chút. Hiện tại chắc chắn Lâm Khả đã xảy ra vấn đề, mà nhân tố có thể khiến cô ấy gặp vấn đề, rất có thể cũng sẽ có tác dụng với chúng ta.
- Ừm.
Châu Trạch nghĩ tới chùa miếu ở Thường Châu kia.
Khi chiếc chuông kia gõ vang.
Mình và luật sư An đều thống khổ tới phủ phục trên mặt đất.
Thế giới to lớn, không gì không có, có rất nhiều thứ có tác dụng khắc chế quỷ hồn bọn họ. Mặc dù bọn họ mang thân phận quỷ sai, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là con quỷ có chút lực lượng mà thôi.
- Đừng chạy! ! !
Bỗng nhiên trong trạm xăng dầu truyền đến tiếng gào của lão đạo.
Ngay sau đó là tiếng thủy tinh vỡ nát.
Tiểu Hầu Tử lập tức ngẩng đầu, chạy thẳng qua bên kia. Toàn bộ phòng sách, người quan tâm tới an nguy của lão đạo nhất chính là nó.
Mà Châu Trạch và luật sư An lại liếc nhau.
Đều nhìn ra vẻ khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
Mẹ nó.
Lão đạo này dùng quá tốt đi!
Khi mọi người vọt vào quầy bán quà vặt của trạm xăng dầu, nhìn thấy lão đạo té ngã dưới giá hàng, đứng bên lão là hai nhân viên của trạm xăng dầu đang không biết phải làm sao.
Luật sư An đưa tay đẩy giá hàng lên, để lão đạo leo ra.
- Tôi đã nhìn thấy lão ta, nhìn thấy lão ta, chính là người lưng gù kia, hắn ta đã chạy ra cửa sau rồi, chạy rồi!
Lão đạo chỉ vào cửa sau của trạm xăng dầu, hô lên.
Châu Trạch lập tức vọt tới, đẩy cửa ra, lại phát hiện cửa bị khóa, hơn nữa còn bị khóa từ bên trong.
Tại sao lại như vậy?
Chưa kịp suy tính nhiều, Châu Trạch trực tiếp dùng móng tay chặt đứt khóa cửa, đẩy cửa, xông ra ngoài.
Oanh Oanh đi theo sau lưng Châu Trạch, một chút cũng không rời ông chủ nhà mình.
Phía sau trạm xăng dầu là một ruộng đồng.
Bên kia ruộng đồng lại là trạm thu mua phế phẩm.
Châu Trạch nhìn khắp bốn phía, cuối cùng vẫn quyết định đuổi về phía trước.
Hai người xuyên qua ruộng đồng, đi tới cửa trạm thu mua phế phẩm.
Bên trong.
Không phát hiện bóng người, không một bóng người.
Hơn nữa.
Ngay cả một bóng đèn cũng không có.
- Ông chủ, có mùi.
Oanh Oanh nhắc nhở.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu mình cũng ngửi thấy.
Là mùi máu tươi.
Hai người cùng đi vào trạm thu mua phế phẩm, không dám quá liều lĩnh, hai người vừa đi vừa lưu ý quan sát chung quanh.
Bọn họ đều có thể chất cương thi, cực kỳ mẫn cảm với máu tươi của con người, không thể nào lẫn lộn mùi tanh giữa máu người và máu súc vật được.
Càng đến gần căn ổ chuột ở trạm thu mua phế phẩm, mùi máu tươi kia lại càng thêm rõ ràng.
Đẩy cửa ra.
Mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.
Bởi vì khí trời còn rất nóng, cho nên có rất nhiều ruồi muỗi côn trùng.
Bên trong.
Có một vạc nước.
Trong vạc nước có một người phụ nữ ngã nhào.
Thể của người phụ nữ vặn vẹo theo hình thái cực kỳ quái dị.
Nửa người trên và nửa người dưới như bị tách ra hệt như bánh quai chèo.
Đầu ngươi phụ nữ chìm trong chum nước, cộng thêm tóc của bà ta tản trên vai, nước trong chum đã cạn kiệt, không còn một giọt.
Mà ở vị trí chính giữa gian nhà.
Một ông lão lưng còng đang quỳ trên mặt đất.
Hai chân lão ta vùi dưới đất.
Khom lưng.
Quỳ ở đàng kia.
Toàn thân cao thấp là vết thương máu chảy dầm dề, vô số ruồi muỗi vây quanh lão ta tiến hành cuồng hoan.
Trong phòng.
Chỉ có hai bộ thi thể này, không còn người nào khác.
Hơn nữa, nơi này trông như đã bị người tận lực quét tước sạch sẽ, không có chút lôi thôi nào.
Ngay cả máu tươi chảy ra từ trên người lão già lưng còng, cũng bị người cố ý lấy giấy vệ sinh chà lau, chỉ để lại một mặt tinh xảo nhất.
Lúc này,
Luật sư An và lão đạo cũng đuổi theo, vào phòng.
Vừa thấy được thi thể ông lão lưng còng kia.
Lão đạo sợ hết hồn.
Lúc này hô lên:
- Ông chủ, ông chủ đã giết bọn họ sao?
Lại nhìn nhìn người phụ nữ kia bị xoay thành hình bánh quai chèo, chết đi, lão đạo càng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Ông chủ cá mặn nhà mình đã xuống tay tàn nhẫn như vậy từ lúc nào?
Này con mẹ nó đã có thể đuổi sát sự tàn nhẫn của ông chủ trước kia của mình.
- Người ta đã chết được một thời gian rồi.
Luật sư An nói.
- Đã chết được một thời gian? - Lão đạo lập tức lắc đầu nói: - Không thể nào, không thể nào, vừa rồi ở trạm xăng dầu tôi còn nhìn thấy lão lưng gù này. Tôi bổ nhào qua muốn tóm lấy lão ta, nhưng không thể tóm được, trái lại còn khiến bản thân bị đè dưới giá hàng.
Châu Trạch chợt nhớ tới vừa rồi khi mình chạy đuổi theo người lưng gù này, cửa sau bị khóa từ bên trong.
Hiểu rõ ra.
Liền nói ngay:
- Có lẽ người ông nhìn thấy ở trạm xăng dầu lúc trước không phải người.
- Không phải người, vậy là cái gì?
- Là quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận