Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 793: Người đó! (2)

- Dường như, mình chưa từng làm chuyện giống vậy?
Người đàn ông cau mày.
Nhìn Châu Trạch.
Rồi sau đó.
Từng bước một lại bắt đầu đi lên trên.
Châu Trạch nhìn anh ta càng ngày càng gần mình.
Ánh mắt anh ta.
Giống như mang theo sáng bóng thâm thúy.
Giống như có thể ép thẳng vào trong lòng mình!
Anh ta đi tới.
Anh ta đến gần rồi.
Anh ta đứng trước mặt mình.
Anh ta khom người xuống.
Mặt anh ta dán sát lại!
Khoảnh khắc.
Anh ta nhếch môi.
Nở nụ cười.
Lộ ra hàm răng trắng.
Cửa trí nhớ của Châu Trạch lập tức bị mở ra.
Vào lúc đến giai đoạn quan trọng nhất lúc chém giết với hòa thượng chốc đầu.
Ý thức của mình tiến vào trong cảnh tượng tối đen.
Mà ở trong cảnh tượng kia, người duy nhất mà mình nhìn thấy, thứ duy nhất mà mình nhìn thấy, là hàm răng trắng bóc này!
Lúc đó, bám vào trên người mình.
Khống chế mình dùng phương thức điên cuồng như vậy chiến đấu đánh nhau.
Là anh ta?
Cảm giác khi đó, Châu Trạch thật sự rất quen thuộc, bởi vì lúc trước trong thời gian cực kỳ dài, Doanh Câu có rất nhiều lần khống chế thân thể mình đi chiến đấu, mà vị kia, lại làm giống như Doanh Câu trước đó.
Là bởi vì mình nuốt Mộc Thừa Ân, cho nên kích thích dấu ấn tinh thần anh ta đã từng lưu lại đây?
Châu Trạch cảm thấy khả năng này rất lớn.
Bằng không sao trước kia không gặp anh ta đi ra?
Hơn nữa.
Lúc trước dấu ấn tinh thần của anh ta, hoặc triệt để tiêu tán, hoặc bị Doanh Câu phẫn nộ đã xóa đi hết, nhất định bởi vì liên quan đến Mộc Thừa Ân, khiến cho ý thức nhân cách vốn tồn tại lại bị xóa đi, một lần nữa bị kích thích nên đã tỉnh lại.
- Cậu là anh ta đúng không?
Người đàn ông hỏi.
- Cậu rốt cuộc có phải là anh ta hay không?
Người đàn ông tiếp tục hỏi.
- Không, sao cậu có thể là anh ta được?
Người đàn ông lại duỗi tay chỉ bản thân, tiếp tục đặt câu hỏi:
- Nếu cậu không phải là anh ta, tôi đây, là ai?
Người đàn ông bắt đầu cào tóc mình:
- A a a a! Cậu không phải là anh ta!
- Tôi cũng không phải là tôi!
- Con mẹ nó.
- Đây là hình ảnh trí nhớ.
- Đúng vậy.
- Tất cả đều đã phát sinh rồi!
- Con mẹ nó chứ!
- Mới vừa rồi tôi thế mà lại đang diễn kịch!
Người đàn ông bắt đầu gầm lên giận dữ.
Rồi sau đó.
Lại quay đầu nhìn về phía Châu Trạch:
- Như vậy, cậu là ai?
- Nào nào, cậu là ai!
- Cho tôi xem xem, cậu rốt cuộc là ai!
Người đàn ông đặt hai tay tới trước.
Đột nhiên kéo.
Một loạt tiếng cọ xát chói tai như tiếng vải bị xé rách truyền đến!
Châu Trạch chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều bị xé ra.
Không thấy vương tọa nữa.
Cũng không thấy nham thạch nóng chảy.
Bốn phía.
Là cây cột bằng đồng thau mọi chỗ.
Mà bản thân mình.
Lại bị trói trên một cây cột đồng thau.
Lý Tú Thành lúc trước, dưới trợ giúp của Bạch phu nhân, thiếu chút nữa thay thế mình.
Trước mắt.
Làm một chó giữ nhà quang vinh thời nay.
Vị trí này.
Vẫn là bản thân Châu Trạch.
Thân hình người đàn ông xuất hiện trước mặt Châu Trạch.
Bóng dáng của anh ta phai nhạt hơn trước rất nhiều.
Đã bắt đầu trong suốt.
Anh ta nhìn khắp bốn phía.
Hơi kinh ngạc nói:
- Tại sao tôi lại về tới đây rồi? Không phải tôi đã đi ra ngoài rồi sao? Tại sao lại chạy đến đây chứ?
Người đàn ông rất nghi hoặc.
Anh ta quay đầu.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Nói:
- Mới vừa rồi, người kia chính là cậu đi? Cậu được đó, có tiền đồ, lại có thể đi vào hình ảnh trí nhớ của anh ta.
- Không tệ không tệ.
- Chỉ riêng điều này.
- Cậu đã đánh bại ngoài chín thành chó giữ nhà.
Lời nhắc khởi động 360, tốc độ khởi động máy tính của ngài đã đánh bại trên 90% người sử dụng máy tính cả nước.
- Nhưng tôi đây, tại sao tôi đây lại trở lại?
Người đàn ông bắt đầu thong thả dạo bước trước mặt Châu Trạch.
Rồi sau đó.
Như nhớ tới cái gì.
- Mẹ nó mẹ nó chứ!
- Ông đây nhớ ra rồi.
- Tôi không chỉ đã trở lại.
- Còn giúp cậu đánh một trận!
- Cậu cũng thật yếu kém đi.
- Này.
- Cậu dựa vào liếm vị kia mà đi lên hả?
Ánh mắt Châu Trạch dần âm trầm xuống.
- A, còn tức giận chứ, tại sao ông đây lại trở về? Chẳng lẽ dấu ấn tinh thần của tôi bị kích thích sao?
- Ủa.
- Tôi chắc đã sớm thoát khỏi nơi này rồi.
- Cũng không biết hiện giờ tôi như thế nào.
- Mẹ nó.
- Cậu nói có khôi hài không.
- Tôi thậm chí còn không biết hiện giờ tôi đã chết chưa!
Người đàn ông thở dài một hơi, lại nhìn quanh bốn phía, kêu lên:
- Anh ta đâu? Anh ta đâu? Người kia chạy đi đâu rồi?
- Này.
- Anh ta ở đâu?
- Ngại gặp tôi sao?
- Sợ bị tức chết à.
- Ha ha ha ha ha ha ha!
Người đàn ông cười to hồi lâu.
Mới ý thức được cái gì.
Vẻ mặt kinh hãi nói:
- Anh ta ngủ say!
Người đàn ông nhìn về phía Châu Trạch:
- Ha ha, nếu hiện giờ tôi giết chết cậu, chắc anh ta sẽ không còn cơ hội tỉnh lại đi?
Châu Trạch lắc đầu.
Anh rất bội phục vị trước mắt này.
Tuy rằng vị này nói chuyện thật thô tục.
Nhưng anh có thể hiểu được lời nói việc làm hành xử của vị này.
Doanh Câu ở đây.
Không mắng vài câu thô tục.
Thật sự chưa xả giận được.
- Cậu lắc đầu cái gì? Cậu không tin tôi có thể giết cậu sao? Tuy rằng đây chỉ là một dấu ấn tinh thần hồi phục lại, nhưng thử xem xem, còn có cơ hội.
- Anh không giết được tôi.
Châu Trạch thật bình tĩnh bỏ thêm một câu.
- Ở đây.
Đúng vậy.
Ở đây.
Châu Trạch có tự tin tuyệt đối.
Một luồng tự tin này.
Từng giúp bản thân xoay chuyển càn khôn trong lần Lý Tú Thành bức cung đó.
Thậm chí một lần vào giai đoạn mới bắt đầu, là nguyên nhân Doanh Câu đối với mình có phần ném chuột sợ vỡ bình.
- Hả?
Người đàn ông chỉ chỉ Châu Trạch.
Nói:
- Hay lắm, tuy rằng thực lực cụ thể của cậu rất yếu, thân thể khai phá cũng rất kém cỏi, nhưng về mức độ không biết xấu hổ của cậu lại có thể so sánh với tôi!
“... ...” Châu Trạch.
- Thôi đi, cậu cũng không dễ dàng, tôi sẽ không động vào cậu.
- Này.
- Thừa dịp anh ta ngủ say.
- Tôi và cậu nói vài lời riêng tư.
- Xem như nể tình lúc trước tôi đánh giúp cậu đi.
- Được không?
Châu Trạch không trả lời.
Anh không sợ vị này “Thịt” mình.
Bởi vì bản thân có thể triệu hồi ra Thái Sơn, nói cho anh ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.
Một dấu ấn tinh thần còn sót lại bởi vì Mộc Thừa Ân mà bị kích thích lên thôi, cũng không phải tôn thân của anh ta lúc trước đến, ông chủ Châu thật sự không cần phải sợ.
Nhưng đối phương quả thật nói có đạo lý.
Anh ta vẫn thật sự dưới âm kém dương sai.
Lúc Doanh Câu ngủ say, đã đánh một trận giúp mình.
- Chờ sau khi cậu tỉnh lại, ủa, không đúng, sao cảm thấy cậu sắp tèo rồi nhỉ?
Người đàn ông rất phiền chán khoát tay, tiếp tục nói:
- Nếu lần này cậu không tèo, cứ nghĩ cách tìm tôi đi, xem tôi rốt cuộc đã chết chưa, tôi tên là...
- Thôi, tôi chắc đã đổi tên.
- Cậu đi quê hương tôi nhìn xem, tìm xem, lỡ như tìm được tôi rồi, lại nói cho tôi một chút, nói tôi rất nhớ tôi...
- Sao lại vòng vo như vậy chứ?
- Đúng rồi.
- Nhà cũ của tôi ở bên bờ phủ Nam Hà Thành Đô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận