Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 970: Nhà sập (1)

Dì ánh trăng đã trở lại rồi.
- Tích tách… tí tách… tí tách...
Âm thanh chất lỏng nhỏ giọt, rất thanh thúy, hơn nữa còn nặng nề một cách không bình thường.
Ngay ở trước mặt Châu Trạch.
Từng giọt màu đen, không phải là máu tươi, ngược lại là loại sền sệt giống như dầu mỏ.
Dần dần.
Tích thành một vũng ở trên mặt đất.
Từ từ ngưng tụ thành một đồ đằng sư tử.
Không giống như một con sư tử sống động.
Ngược lại mang theo một loại phong cách nghệ thuật cực kì mãnh liệt.
Thủy mặc Đan Thanh, đại sư múa bút.
Sư tử cảnh giác nhìn Châu Trạch, thân thể giãn ra, giống như là khổng tước xòe đuôi, bao phủ chung quanh, giống như là một đứa trẻ bướng bỉnh, không ngừng vung vẩy mực nước lung tung khắp nơi.
- Rống!
Một tiếng hống.
Phát ra từ trong miệng sư tử.
Uy nghiêm hào hùng.
Là loại hiệu quả mà sư phụ hòa âm phải thêm mười cái đùi gà* mới được.
(Chicken Drumsticks: 1 chương trình plug-in, ý chỉ hiệu quả cực kì vi diệu)
Nhưng Châu Trạch, chẳng qua chỉ lặng lẽ móc một điếu thuốc ra, cắn trong miệng, lại rất bình tĩnh dùng bật lửa châm thuốc, hít một hơi, phun ra một vòng khói.
Không phải cố ý giả ngầu.
Bởi vì sau khi bạn đã đạt đến một cấp bậc thực sự cao.
Bạn có đến chỗ cấp bậc thấp giả ngầu nhiều hơn nữa cũng khó mà đạt được cảm giác sung sướng.
Đối với Châu Trạch mà nói.
Ý nghĩ hiện tại ở trong lòng anh rất đơn giản.
Tìm lâu như vậy.
Xem như cũng tìm được mày rồi.
Sư tử vẫn còn đang bày ra tư thế, giống như chỉ đứng yên ở đó không thể phô bày hết bắp thịt của nó ra được vậy.
Ông chủ Châu dập tàn thuốc, ném ở trên mặt đất.
Đi thẳng về phía trước.
Một tay bắt được sư tử.
Sau đó giơ nắm tay lên.
- Ầm!
...
- Vị vong nhân, ha ha ha.
- Chít chít chi! ! ! !
- Đi, mày hưng phấn làm cái gì chứ!
Luật sư An mắng Hầu Tử đang ngồi ở ghế phó lái một chút,
- Đừng để khẩu vị bị nuôi thành hỏng giống như lão đạo chứ, chúng ta là đàn ông, phải tận tâm, hết lòng yêu như cô gái mười tám tuổi, hiểu không?
Tiểu Hầu Tử gãi đầu một cái.
Trong đầu hiện ra hình tượng khỉ mẹ mười tám tuổi.
Phải biết, tuổi thọ của con khỉ thông thường cũng chỉ khoảng chừng hai mươi năm…
Như vậy, khỉ cái mười tám tuổi…
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên run lập cập.
Liều mạng lắc đầu.
- Tao đệt, mày đừng thực sự thay đổi khẩu vị thành giống như lão đạo chứ.
Luật sư An cười một tiếng.
Đốt điếu thuốc.
Tiếp tục lái xe.
Đưa Hầu Tử đi tới, là đặc biệt để phá vỡ chướng ngại, bản lĩnh này của Tiểu Hầu Tử có lẽ đã biểu hiện ra từ lúc trước rồi, Linh Hầu mà, năng lực thiên phú này thật sự là làm cho người bên cạnh hâm mộ không hết.
Cái quỷ gì mà phá tường hay sương mù trận gì đó, ở trước mặt Tiểu Hầu Tử này, căn bản là không tồn tại.
Lúc này, điện thoại di động của luật sư An vang lên.
Là điện thoại phía bên văn phòng luật của mình.
- Alo, có chuyện gì?
- À, được rồi.
- Bạo ra đi chứ, tiếp tục tung ra, địa chỉ gia đình, phương thức liên lạc của người trong gia đình, đều bạo hết ra ngoài cho tôi, cô ngốc sao, đăng nặc danh thì sẽ không sao?
- Đúng, tôi chính là muốn làm cho cả nhà vong ân bội nghĩa kia ngay cả thời gian bình thường cũng không vượt qua được!
- Thiếu thì cứ việc tăng thêm, đừng tiếc tiền, ngàn vàng khó mua được ông đây vui vẻ, những thứ kia đầu nóng lên thì đi tặng vòng hoa, đến cửa ngăn người lại mà mắng, thì mắc mớ gì đến chúng ta?
- Có người cầm đao chém người thì hãy nói với tôi.
- Được rồi được rồi, các người tiếp tục làm việc đi, ừ, đúng rồi, lại thử liên lạc với bên phía bên mạng Gà Gia Viên Thế Kỷ cho tôi.
- Trước tìm một kẻ có tiếng lừa gạt gì đó, tìm một khổ chủ kiện bọn họ một chút cho tôi, lấy danh tiếng công ty luật của chúng ta ra.
- Cô ngu đặc biệt hay sao vậy, lão tử tức giận với kẻ đó làm gì, cứ kiện trước, để hù dọa bọn họ, sau đó sẽ cho một nấc thang, thói thường cơ bản mà tôi còn phải dạy cho cô?
- Chẳng qua là lão tử muốn bọn họ giúp tôi tìm một bạn trăm năm.
- Cái gì, tối nay cô có thời gian rảnh rỗi?
- Không phải là tôi muốn tìm bạn trăm năm, tôi muốn tìm bạn trăm năm cho người ta, một đại phú hào đi quyên góp mấy trăm triệu.
- Cô cũng được?
- Bảy mươi tuổi cô cũng đồng ý?
- Vậy càng tốt?
- Tiểu Mỹ à, hiếm thấy cô thành thật không lừa dối với anh đây, nhưng anh đây còn phải dạy dỗ cô thật tốt nữa, đừng ham hư vinh muốn một bước lên trời.
- Hơn nữa, số tiền này của tôi không thích hợp với cô.
- Đừng thấy bây giờ ông ta đã 70 tuổi.
- Mệnh của con hàng này cứng rắn.
- Cô đi cùng với ông ấy.
- Không biết được ai sẽ đưa tiễn ai đâu!
Cúp điện thoại.
Luật sư An thực sự bị thư ký kia của mình chọc cười.
Đưa tay xoa xoa đầu của tiểu Hầu Tử.
Trong tay Tiểu Hầu Tử đang cầm sách âm dương.
Bìa chỉ có một con Hắc Miêu.
Nó luôn cảm thấy quá nhàm chán một chút.
- Tìm bạn tình cho gia gia nhà mày, mày thích kiểu gì?
Tiểu Hầu Tử có chút mê mang nhìn nhìn luật sư An.
Trong đầu lại bắt đầu nhớ lại hình ảnh một con khỉ mẹ mười tám tuổi đứng chung một chỗ với lão đạo.
...
Bây giờ đầu lão Trương rất choáng váng, đầu gối cũng như sắp nhũn ra, nhưng lão Trương có một đặc điểm rất tích cực là, anh ấy là cảnh sát.
Chuyện này nhìn như là đang nhấn mạnh một điều vô nghĩa, nhưng đó là cách giải thích tốt nhất cho thói quen hành xử và hình ảnh mẫu mực của lão Trương trong mấy chục năm qua.
Ví dụ nếu như đổi thành Châu Trạch hoặc là luật sư An ở chỗ này.
Lão già mũi đỏ mà dám cạy ra cửa sổ xe kéo họ ra đánh một trận.
Như vậy chờ họ phục hồi tinh thần lại.
Nhất định sẽ đánh cho lão già này thẳng cho đến khi bùng nổ.
Dù là ông ta gọi họ bằng ba không ngừng cầu xin tha thứ.
Cũng phải chơi cho ông ta chết trước rồi mới nói đi.
Nhưng lão Trương không giống vậy.
Sau khi lão già mũi đỏ không còn phản kháng nữa.
Anh ấy lại thật sự thả ra.
- Tôi là quỷ sai.
Lão Trương cảm thấy cách giải thích này có chút khó nói ra.
Hoàn toàn không có loại cảm giác thoải mái giống như khi nói “Tôi là cảnh sát”.
- Quỷ sai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận