Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1371: Thật là thơm!

Lại không lựa chọn giống như lần trước – xóa đi một phần trí nhớ ngày hôm nay của luật sư An.
Mà lại đi thẳng về phía bên kia.
Lần này, không còn là từ từ tiến tới nữa, mà là giống như đèn chiếu bóng vậy, chỉ trong mấy hơi thở là đã biến mất khỏi tầm mắt của luật sư An rồi.
Chờ sau khi xác nhận được lần này đối phương đã thực sự rời đi.
Luật sư An đứng lên.
Ngẩng đầu lên.
Dùng sức chống eo.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên người cũng sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mới vừa rồi, anh ta không chỉ thiếu chút nữa là đã vứt bỏ cái mạng nhỏ của mình, thậm chí còn gần như đã liên lụy toàn thể trên dưới của tiệm sách, thiếu chút nữa thì đã trở thành tội nhân lớn rồi.
Nhưng ngay sau đó.
Luật sư An nhíu mày một cái.
Nhìn lá bùa giấy ở trong tay này.
Cùng với một sợi lông xoăn kia.
- Làm sao lại không nhìn ra được vậy?
...
- Ông thật là... Chán ghét.
Giọng nói khàn khàn truyền tới từ sâu bên trong hàn đàm.
Mà ở trên khối nham thạch ở giữa hàn đàm.
Lão Hầu Tử đang gác chân nằm ở đó, dường như tâm trạng rất không tệ.
Sau khi nghe thấy giọng nói truyền ra từ bên dưới, lão Hầu Tử nhíu mày một cái, nói:
- Anh còn không biết ngại mà nói tôi, nếu lúc đầu không phải là tôi cứu anh, làm sao anh có thể cẩu thả qua ngày mà sống tới tận lúc này được.
- Không phải nói là đám chó săn các người hiểu rõ chuyện báo ân nhất sao?
- Sao tôi lại không nhìn ra vậy chứ.
- Chó săn… lục thân không nhận.
- Ha ha.
Lão Hầu Tử hừ lạnh một tiếng.
Xem thường nói:
- Nói nghe hay thật, nơi này chỉ có hai người chúng ta, đã nhiều năm như vậy, cũng vẫn luôn là hai chúng ta, cũng đừng ở đó giả ngầu nữa, đoán chừng, đám chó con kia của anh cũng không còn được mấy người nữa, anh giả ngầu cho ai xem chứ?
- Có giả vờ thế nào đi nữa… cũng tốt hơn ông… kẻ trộm đồ của tiểu bối.
- Tôi đây sao có thể gọi là trộm được? Làm sao có thể gọi là trộm được chứ?
Vừa nói.
Trong tay lão Hầu Tử xuất hiện một lá bùa, trên lá bùa còn kèm theo một sợi lông xoăn xoăn.
- Tôi làm vậy chỉ là chuyển lá bùa này tới chỗ của người biết thưởng thức nó mà thôi, thật ra thì, lá bùa này cũng không có hiệu quả đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là lấy ra để thấy vật nhớ người thôi.
- Là già… mà không nên nết.
- Được, anh tiếp tục, anh cứ tiếp tục đi, chỉ là anh đang hâm mộ tôi, hâm mộ tôi có, mà anh lại không có, đáng tiếc là với cái giọng điệu khó ưa kia của anh, bằng không thực sự là tôi cũng không ngại cho anh mượn thưởng thức một chút.
- Được rồi, anh im miệng đi, tiết kiệm chút sức lực chờ long mạch thức tỉnh rồi đi cạnh tranh long mạch đi, tôi phải đi nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
Lão Hầu Tử thoải mái nằm xuống lại.
Điều chỉnh tư thế một chút.
Nhắm mắt lại.
Ổn định tâm trạng.
Ông ta giờ khắc này, có vẻ rất “phấn khích”, cũng rất kích động, thậm chí, còn lộ ra một vẻ nghiêm túc và thành kính.
Sau đó đưa lá bùa “treo đầu dê bán thịt chó kia” lại sát mũi của mình.
Hít một hơi thật dài.
Mặt đầy thỏa mãn cảm thán nói:
- Thật là thơm!
...
Lúc luật sư An trở lại nơi dựng lều, sắc trời đã chuyển sang trắng.
Mọi người vây quanh đống lửa, ăn thịt lợn nướng.
Sáng sớm mà ăn món này dường như không được thích hợp lắm, nhưng đay dù sao cũng là một con heo rừng thành tinh, thịt mềm mọng, so với thịt heo bình thường thì…
Ừm…
Nếu bạn muốn hỏi có bao nhiêu ưu điểm hay là điểm đặc biệt gì đó, thì thật đúng là chưa tới mức đó, nhưng dù sao cùng là thịt từ trên người heo rừng thành tinh đấy.
Sau khi có được sự ám thị trong lòng này.
Ăn đến ngon lành.
Chuyện này giống như lúc bán trứng gà vậy, người bán hàng thường thích lấy những cái trứng gà nhỏ hơn một chút để riêng ra và bán như trứng của gà thả rông, khách hàng mua về, sau khi ăn còn khen ngợi một câu: đúng là trứng của gà thả rông ăn ngon hơn so với trứng gà bình thường!
Tay nghề của Hứa Thanh Lãng đúng là không thể chê được, dù sao mới vào trong rừng già một ngày, vật dụng nguyên liệu đem theo còn chưa bị tiêu hao hết, thân là đầu bếp, đương nhiên phạm vi thao tác vẫn còn rất lớn.
Thấy mọi người trong nhóm đang ăn thịt nướng.
Trong lòng luật sư An thả lỏng một chút.
Bất kể gặp phải sóng gió như thế nào, mọi người khỏe mạnh là được rồi.
Nhưng sau đó lại có chút kéo căng.
Anh ta đã mất tích cả một đêm.
Các người lại còn ở nơi này nướng thịt được sao?
- Lão An à, anh như vậy là học theo Hư Trúc* rồi đi?
(*nhân vật hòa thượng Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ)
Đêm hôm khuya khoắt, những người khác đi ngủ hết, kết quả bản thân lại trộm lén đi ra ngoài gặp Mộng Cô.
- Đùa cái gì vậy chứ?
Luật sư An có chút không hiểu, tìm một chỗ trống ngồi xuống trước, nhận lấy một xiên thịt nướng mà Hứa Thanh Lãng, trước tiên cắn lấy một miếng.
Ừ, thịt heo rừng tinh, ngon!
Châu Trạch lắc đầu một cái, xem ra luật sư An không có bao nhiêu hiểu biết với «Thiên Long Bát Bộ», nghĩ lại cũng đúng, lúc luật sư An chết còn chưa dựng nước, khi Kim lão gia tử* viết tiểu thuyết và sau đó phục chế thành phim võ thuật hot đến bao nhiêu, lúc đó luật sư An còn đang lăn lộn trong địa ngục đấy. (*Kim Dung)
- Ông chủ, tôi gặp phải một người, một cao nhân.
- Cao đến bao nhiêu?
Luật sư An ngẩng đầu lên.
Giơ tay lên.
- Có...
Dường như là đang sắp xếp từ ngữ.
Nhưng hình như trí nhớ có chút tắc nghẽn.
Luật sư An hy vọng dùng một loại cảm giác cực kì thần bí mang theo chút lời nói sắc bén để hình dung lại câu chuyện lúc sáng sớm hôm nay.
Nhưng có thể bởi vì nguyên nhân tối hôm qua chơi đùa thật sự quá mệt mỏi, phát huy có chút thất thường rồi.
Châu Trạch còn đang chờ câu trả lời của luật sư An.
Thấy luật sư An vẫn luôn mắc kẹt ở bên kia.
Anh cũng không thúc giục.
Nhận lấy cà phê từ trong tay của Oanh Oanh, nhấp một ngụm.
- Haiz, tôi cũng không biết được rốt cuộc người hôm qua cao đến bao nhiêu, đoán chừng là khuya ngày hôm qua tôi đã đụng phải anh ta, nhưng cuối cùng có lẽ là đối phương đã xóa sạch phần trí nhớ liên quan tới chuyện khuya ngày hôm trước của tôi rồi.
Luật sư An đưa tay chọc chọc vào đầu của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận