Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1506: Tại sao là ngài ấy! (2)

Bồ Tát gật đầu một cái, Đế Thính đang bái lạy ông ta, ông ta thì lại đang bái lạy bàn thờ.
- Bồ Tát đã ổn chưa?
Đế Thính mở miệng hỏi.
- Không có gì.
Đế Thính nghe vậy, cảm thấy Bồ Tát đã vượt qua được, vấn đề, cuối cùng cũng lắng xuống rồi.
Trên thực tế, ở bên trên Thái Sơn, quả thật thì thân thể của nó đã không còn phun máu nữa rồi.
Nhưng mà.
Cơ thể của nó, không phùn máu thì đã không phun máu nữa, nhưng lại đang từ từ trương phồng lên, thân thể vốn dĩ đã rất khổng lồ và kinh khủng, lại giống như một quả bóng được thổi phồng lên, bắt đầu càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn...
Trong miếu nhỏ.
Đống bùn mềm ở trước mặt Bồ Tát bắt đầu từ từ vặn vẹo, giống như là dưới sự khởi động của ý nghĩ, đã sinh ra được một ít liên hệ với những thứ ở bên trong bóng tối.
Bồ Tát trầm giọng nói:
- Mày có biết, địa ngục bất không thề không thành Phật, là có ý gì hay không?
Thân là tọa kỵ của Bồ Tát, đặt trong quá khứ, cũng không ít lần cùng thảo luận về bài tập với Bồ Tát.
Cũng chỉ trong mấy trăm năm này, bởi vì tất cả mọi thứ bình yên, cơ hội như vậy lại ít đi rất nhiều.
Đế Thính vội vàng cung kính trả lời:
- Lúc địa ngục không còn là địa ngục, dương gian cũng không còn là dương gian; đến khi địa ngục được xem thành dương gian, dương gian được xem như địa ngục.
- Dương gian thực sự, dĩ nhiên là vạn quỷ xuất hành; địa ngục thực sự, ắt đã trống rỗng.
- Ý nguyện vĩ đại của Bồ Tát, có thể đạt được, Phật vị về tay, công đức viên mãn.
- Đây là những gì tôi nói với người ấy.
Đế Thính gật đầu một cái, nó biết rõ, Bồ Tát nói “người đó” là đang chỉ ai.
- Con người, sinh ra cầu đạo, cầu tác, cầu an.
- Sau thời điểm đại rung chuyển, là đại bình an.
- Sau lúc đại xao động, là đại vô cấu. (cấu: sự dơ bẩn)
- Sau khi đại khổ nạn, là đại tự tại.
- Đế Thính...
- Tôi ở đây, Bồ Tát.
- Mày có biết tham vọng của tao là gì không?
Đế Thính nhìn về phía bàn thờ, đống bùn nát ở trên bàn thờ, đã ngưng tụ ra được một nửa người dưới.
- Chúc mừng Bồ Tát, chúc mừng Bồ Tát, mưu đồ ngàn năm, chờ đợi ngàn năm, kế hoạch ngàn năm, cuối cùng đã đạt được Chân Tiên Phật Pháp!
Đế Thính quỳ xuống lạy.
Lúc trước.
Vào lần đầu tiên Doanh câu và Bồ Tát gặp mặt.
Doanh câu đã nói, anh ấy không có thói quen trên đầu mình còn có người khác đang ngồi.
Bồ Tát thì lại nói, ông ta không có thói quen nhìn bàn thờ trống rỗng.
Sau khi nghe thấy lời chúc mừng của Đế Thính.
Bồ Tát nghiêng đầu qua.
Thân thể vặn vẹo thành một độ cong cực kì quỷ dị.
Đế Thính kinh ngạc nhìn thấy.
Mặt nạ của Bồ Tát đã tan chảy ra.
Giống như một bãi thép lỏng đang từ từ chảy tràn xuống.
Giọng nói của Bồ Tát lộ ra một vẻ sâu kín.
Nói:
- Vậy sao?
Đế Thính ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía bức tượng đã thành hình ở bên trên bàn thờ kia.
Sự anh vũ của bức tượng này.
Sự hùng tráng của bức tượng này.
Thẳng đến lúc Đế Thính nhìn thấy phần đầu của bức tượng.
Thân thể của nó run lên bần bật.
Lộ ra vẻ không dám tin.
Kinh hô:
- Tại sao là ngài ấy!

Mùa xuân năm thứ tư Khánh Lịch*.
(*Khánh Lịch: niên hiệu của vua Nhân Tông thời nhà Tống, TQ, từ năm 1041 – 1048)
Ở dương gian.
Một người tên Đằng Tử Kinh* bị giáng chức thành thái thú ở quận Ba Lăng.
(Đằng Tông Lượng (991 – 1047) tự là Tử Kinh, là chính khách thời Bắc Tống. Trong thời gian này, Tử Kinh trùng tu lầu Nhạc Dương, Phạm Trọng Yêm làm ký, Tô Đông Pha viết bài ký trong lòng bia, Triệu Sơ viết chữ triện trên trán bia, đương thời khen là tứ tuyệt.)
Qua đến năm sau, anh ta lại rảnh rỗi không có chuyện gì bèn đi trùng tu lại lầu Nhạc Dương.
Đến năm thứ ba, Phạm Trọng Yêm – người vừa bị giáng chức đến Đặng Châu – viết ra «Nhạc Dương lâu ký».
Cũng chính trong một năm này, năm 1044 sau công nguyên (Khánh Lịch năm thứ tư).
Phật môn mở ra.
Một vị Bồ Tát ngồi ở trên người của một con hung thú khổng lồ, đi tới địa ngục.
Ngày này.
Trong địa ngục vạn quỷ đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy khung cảnh con hung thú kia che khuất bầu trời.
Ngày này.
Các quan sai bên dưới hệ thống Phủ Quân dùng đề tài này làm đề tài trò chuyện trong lúc trà dư tửu hậu, bọn họ không dự cảm được một chút nào, hệ thống Phủ Quân đã vận hành mấy ngàn năm lại bởi vì sự xuất hiện của vị Bồ Tát này là lật thuyền.
Mà Đế Thính – kẻ bị bọn họ gọi là “đồ ngốc to xác” kia, trong ngàn năm sau, trở thành lỗ tai giám sát nghe ngóng bất cứ cử động nào của bọn họ, mang đến sự đè nén cực kì kinh khủng.
Ngày này.
Một tên phán quan đai tím tên là Lệ đang ở bên trong một tiểu địa ngục, vừa mới chém giết xong một tên quỷ vương đang lén lút tu luyện, anh ta đang cùng đống áo choàng ngồi ở trước thi thể của quỷ vương dùng oán niệm còn sót lại ở trên chúng để đốt lửa, tự do ca hát.
Ngày này.
Một người đàn ông họ Đổng, thân là một hệ của Phủ Quân nhất mạch, anh ta đang dẫn một thủ hạ của mình chạy tới khu vực xảy ra chuyện ở Hoàng Tuyền Lộ, đuổi giết một đám lệ quỷ đang có ý đồ gây ra hỗn loạn rồi hoàn dương.
Ngày này, nếu như không dựa vào sự phát triển sau này mà xem, chẳng qua chỉ là một ngày bình bình thường thường mà thôi.
Nhưng nếu như xem kỹ sự phát triển từ đầu tới cuối.
Ngày này.
Thế nhưng thật ra lại là ngày địa ngục thực sự thay đổi.
Đỉnh Thái Sơn, có một tòa cung điện, đó là nếu như thứ này cũng có thể được gọi là cung điện.
Tường rào của cung điện giống như một tứ hợp viện.
Một sảnh chính.
Một phòng ngủ.
Một đại viện chỉ có một chiếc bàn đá và một chiếc ghế bằng đá.
Một người đàn ông bạch y tung bay đang vừa ngáp dài vừa đưa tay xoa vuốt lông của một con khỉ ở bên cạnh mình.
Trên lông mày của anh ta, trên khóe mắt của anh ta, trên mũi của anh ta, trong ánh mắt của anh ta, đều viết đầy sự “nhàm chán” và “khô khan”.
Có lúc.
Khởi điểm của cuộc sống ở quá cao.
Cũng không tốt lắm.
Vừa sinh ra, những thứ cần có, thì đều đã có.
Cuộc sống, ngay từ lúc vừa bắt đầu đã mất đi ý nghĩa của sự phấn đấu rồi.
Ai bảo tổ tiên của mình lại quá lợi hại như vậy chứ, một thân một mình đã dọn dẹp sạch sẽ hết những gai nhọn trong địa ngục, chưa kể đến chuyện còn không lưu lại mấy con cho đám hậu bối thừa kế các người dùng để luyện tay một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận