Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1683: Có bất ngờ không? (2)

Đây coi như là thái độ bình thường ở trong bệnh viện lớn, dù sao một thành phố lớn như vậy, chắc chắn một ngày cũng phải xảy ra một vài tai nạn bị thương gì đó, tai nạn giao thông nha, nhảy lầu nha, đi bộ rơi vào trong cống mất nắp.
Cách hàng cây xanh, Châu Trạch phát hiện người đàn ông bị thương ở chân kia cũng đã dừng bước, dường như là đang chú ý tình huống phía bên này.
Anh ta đang quan sát.
Anh ta đang tìm kiếm.
Trong lúc Châu Trạch chuẩn bị rời đi trước để qua về phòng bệnh.
Anh bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông bị thương ở chân kia lặng lẽ đi về phía góc tây bắc.
Nơi đó, được xem như là một nơi hiếm hoi duy nhất không có người ở trong bệnh viện, bãi đậu xe nằm ngay phía sau, mà nơi đó còn đang xây dựng một khu hít thở oxy, mấy năm trước, lẽ ra là nó phải được gia công cho một công ty muốn xây dựng hạng mục chăm sóc sức khỏe bằng phương pháp hấp thu khí oxy gì đó, kết quả, bởi vì quốc gia ban hành một số quy định liên quan, nên không thể không chấm dứt, cho nên tòa kiến trúc nhỏ kia cũng bị bỏ không ở nơi đó.
Do dự một chút.
Châu Trạch vẫn quyết định lặng lẽ đi theo xem thử một phen.
Chờ đến sau khi người đàn ông bị thương ở chân xách theo ống nhổ đi vào.
Châu Trạch mới đi ra từ phía sau vườn hoa, cũng di chuyển theo góc tường về phía cửa.
Cửa phòng không khóa, ở bên trong, ngoại trừ những những tấm áp phích quảng cáo về kế hoạch chăm sóc sức khỏe kia, ngay cả một cái ghế cũng không còn sót lại.
Châu Trạch ở phía bên cửa, cẩn thận nghiêng người, nhìn vào bên trong.
Người đàn ông bị thương ở chân kia đang ngồi ở dưới đất đưa lưng về phía Châu Trạch.
ống nhổ đặt ở bên cạnh.
Sau đó.
Chỉ thấy anh ta móc ra một con dao.
Ngay sau đó.
Anh ta cầm dao hung hăng đâm vào bụng của mình.
Lưỡi đao đâm vào bụng là đã phát ra tiếng động, hơn nữa, tiếng động này còn không tính là nhỏ, dĩ nhiên, chắc chắn là không khoa trương giống như ở trong phim võ hiệp rồi.
- Phốc!
- Phốc!
- Phốc!
Châu Trạch người đàn ông bị thương chân kia, ở đó cứ từng dao từng dao tự đâm chính mình.
Ác như vậy sao?
Là dự định buông bỏ trò chơi xóa acc sao?
Nhận thua rồi sao?
Máu tươi, bắt đầu chảy ra, người đàn ông bị thương chân đó dùng ống nhổ chứa lại.
Đại khái đã đâm chọc bản thân được chừng bảy tám dao.
Người đàn ông bị thương ở chân mới ngừng lại.
Trong túi của anh ta thế mà lại còn mang theo băng vải, sau đó, anh ta bắt đầu tự quấn băng vải.
Toàn bộ quá trình, rất lưu loát, không dừng lại chút nào.
Châu Trạch cảm giác chóp mũi của mình có chút ướt.
Đối phương.
Không phải là đang tự sát.
Đối phương là đang học theo lão đạo, anh ta đang hiến tế bản thân!
Loại phương thức chơi game của những người chơi cao cấp như thế này, thật sự là ông chủ Châu vẫn không thể học theo được, cũng nhìn không hiểu, dĩ nhiên, bạn muốn để cho ông chủ Châu đi bắt chước theo bọn họ, đoán chừng anh cũng không muốn làm.
Một lần nữa, Châu Trạch lại cảm thấy kinh hãi với sức sống dồi dào của người đàn ông bị thương chân kia.
Đã bị thương nặng như vậy rồi.
Lại còn có thể tiếp tục tự hủy hoại chính mình.
Thân thể của người bình thường, lại cũng có thể bền bỉ như vậy sao?
Hoặc giả là, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn chống đỡ anh ta không ngã xuống ư?
Thấy đối phương sắp xong việc.
Châu Trạch cũng không dừng lại quá lâu.
Lặng yên không một tiếng động rời đi trước.
Trên đường trở về tòa nhà phòng bệnh.
Châu Trạch rất cẩn thận cách thật xa mấy chiếc máy cắt cỏ ở đằng xa.
Mấy công nhân làm vườn đang tu bổ vườn hoa ở bên kia, tiếng động của máy rất lớn.
Nhìn qua đã thấy rất đáng sợ.
Chỗ hồ nước có đài phun nước, Châu Trạch cũng đi vòng qua, rất sợ miệng của đài phun nước sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Lúc đến tòa nhà phòng bệnh.
Châu Trạch lại càng dựa sát vách tường mà di chuyển, tránh xa chiếc đèn chùm lớn ở bên trên cửa.
Không dám đi thang máy.
Đi cầu thang.
Trèo một tầng rồi lại một tầng.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại cẩn thận nhìn bên trên xem có những người khác đang đi hay không.
Sau khi đến tầng phòng bệnh, bởi vì hành lang vừa được lau qua, có chút ướt.
Hai tay của Châu Trạch bám ở trên vách tường gạch men.
Một bước hai bước.
Một bước hai bước.
Trong ánh mắt quái dị của nhân viên y tế và những người nhà bệnh nhân đi ngang qua.
Đã an toàn tới được cửa phòng bệnh của mình.
Đến nơi này.
Châu Trạch mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không còn cách nào.
Hiện tại mọi người đang là cục diện 2vs2.
Lão đạo ở bên này vận công, ở bên kia Bồ tát cùng với Đế Thính đều gánh chịu tai nạn ngoài ý muốn.
Hiện tại, Đế Thính bắt đầu tự hủy hoại bản thân rồi, dựa theo quy tắc trò chơi, trận ngoài ý muốn lần này, hoặc là sẽ xảy ra ở trên người lão đạo, hoặc là sẽ phát sinh ở trên người chính anh.
Lão đạo đang ở ICU, vẫn còn chưa tỉnh lại đâu rồi, muốn xảy ra tai nạn, có chút khó khăn rồi.
Nhưng anh vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng ở bên ngoài.
Cẩn thận một chút.
Tuyệt đối không sai lầm.
Đẩy mở cửa phòng bệnh của mình.
Châu Trạch đi vào.
Ở ngay cửa phòng bệnh chính là phòng vệ sinh, Châu Trạch vào bên trong rửa mặt trước, lúc rửa mặt, tay phải vẫn luôn sống chết bám chặt lấy tay vịn, dùng một tay rửa mặt.
Đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Châu Trạch đi tới bên cạnh giường của mình.
Ngẩng đầu nhìn đèn huỳnh quang ở phía trên.
Vị trí của đèn huỳnh quang vừa đúng lúc ở phía bên cạnh giường của anh, ở gần cửa sổ.
Châu Trạch suy nghĩ một chút, vẫn là lấy hết tất cả chăn đệm ở trên giường mình xuống, đặt ở trên chiếc giường bệnh ở bên cạnh cửa.
Khoảng cách cửa sổ xa, đỉnh đầu không có treo thứ gì.
Chiếc giường bệnh này, vẫn là chiếc giường được thêm vào lúc người đàn ông bị thương kia vào ở, đến hiện tại cũng không có người chuyển đi.
Thu xếp ổn thỏa xong.
Châu Trạch cũng mệt mỏi cả người đầy mồ hôi.
Thân thể vốn đã yếu, làm động tác hơi lớn một chút thì đã rất dễ mệt rồi.
Cộng thêm mùa hè của Tam Á, vốn đã là cái nóng như thiêu rất khó chịu, cho dù máy điều hòa không khí ở trong phòng bệnh vẫn luôn hoạt động, thật ra thì cũng không có hiệu quả quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận