Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1428: Đêm nay là năm nào (2)

Oanh Oanh sợ kia một ngày nào đó ông chủ tỉnh lại, sau đó lại phát hiện bên người không có cà phê có thể uống được, cũng không có báo chí có thể lật xem ngay.
Một năm qua này.
Xế chiều mỗi ngày.
Oanh Oanh đều sẽ cầm «tu dưỡng bản thân của người hầu gái V» .
Dựa vào ở trên giường.
Đọc sách một hồi.
Rồi lại nhìn ông chủ một hồi.
Ông chủ thích sạch sẽ.
Mỗi sáng sớm và buổi tối, Oanh Oanh đều sẽ tắm cho ông chủ.
Mỗi ngày đấm bóp hai lần.
Thỉnh thoảng sẽ đẩy xe lăn đưa ông chủ ra ngoài phơi nắng.
Có lúc.
Muốn biết một người chăm sóc có siêng năng hay không.
Bạn trực tiếp đi xem thử người bệnh mà cô ta chăm sóc có bị hoại tử hay không là đã biết được rồi.
Gió sau buổi trưa, có chút khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Gió từ cửa sổ thổi tới.
Lay động tóc ở trên trán của Châu Trạch.
Không có bất kỳ báo trước gì.
Lúc này ông chủ Châu lại chậm rãi mở mắt ra.
Dường như Oanh Oanh cảm ứng được.
Nghiêng đầu nhìn về phía ông chủ nhà mình.
Không có kinh hỉ.
Không có reo hò.
Nếu có.
Chẳng qua chỉ là sự dịu dàng như nước giống như bình thường mà thôi.
Phảng phất như thể không phải đã trôi qua một năm.
Mà chỉ mới ngày hôm qua mà thôi.
- Ông chủ, anh tỉnh rồi?
Châu Trạch nhắm hai mắt, sau một lát lại lần nữa mở ra, như thể có chút khó thích ứng được với ánh sáng lúc này, trong đầu còn có chút lộn xộn hỗn loạn.
Chẳng qua là.
Anh nhìn thấy rõ người con gái đang ngồi ở bên cạnh mình.
Khóe miệng.
Theo bản năng lộ ra nụ cười.
- Tôi tỉnh sao?
- Đúng vậy, ông chủ, có muốn tắm không?
Oanh Oanh nhớ rõ ràng bất kỳ một thói quen nào của ông chủ.
- Tôi là đang nằm mơ sao?
Sau khi nhảy xuống miệng giếng.
Ông chủ Châu đã nằm mơ suốt một năm, đã mơ rất nhiều rất nhiều giấc mộng.
- Không có đâu rồi, ông chủ, anh đã tỉnh dậy rồi.
Châu Trạch khó khăn giơ tay lên.
Oanh Oanh chủ động rúc bản thân vào trong ngực của Châu Trạch.
Người con gái đang ôm trong lòng, một luồng khí lạnh ập tới kia, mặc dù đã không còn lạnh lẽo như trước kia nữa, những vẫn có thể khiến cho Châu Trạch cảm thấy cực kì thoải mái.
Châu Trạch có chút không yên lòng mà nói:
- Oanh Oanh?
- Vâng, tôi đây, ông chủ.
- Kêu một tiếng.
- Anh Anh Anh...
- Ừ, không phải là giấc mơ nữa rồi.

Rốt cuộc thì nằm vô tri vô giác cả một năm là loại cảm giác gì?
Châu Trạch không muốn đi hồi tưởng lại nữa.
Nếu như bắt buộc phải đi hình dung.
Có chút giống như là bị bóng đè ở trên giường suốt cả một năm vậy.
Trong ngày thường chỉ bị bóng đè trên giường có mấy phút, trong mấy phút sau đó, cũng đủ khiến cho người ta khó chịu rồi.
Chuyện này kéo dài suốt một năm, thực sự không thua gì một loại cực hình, thậm chí còn đã vượt ra khỏi nhận thức của người bình thường đối với cực hình rồi.
Cũng may tâm trí của ông chủ Châu bền bỉ, thật sự, đổi thành những người khác, có lẽ đã sớm hỏng mất rồi, không nói đến chuyện có thể tỉnh lại hay không, coi như đã tỉnh, có lẽ cũng trực tiếp si ngốc rồi đi.
Sau khi tỉnh lại.
Châu Trạch nằm trên giường suốt một buổi chiều.
Chuyện gì cũng không làm.
Đương nhiên.
Là ôm Oanh Oanh.
So với một năm trước, Oanh Oanh đã ấm hơn không ít, bàn tay ôm sát cơ thể cô ấy một thời gian dài, lại còn có thể đổ một chút mồ hôi nữa.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân Châu Trạch nằm một năm, cơ thể cũng có chút yếu đi.
Cũng không đi kinh động đến những người khác, không giống như người bình thường đi ra khỏi phòng phẫu thuật hoặc là sau khi người hôn mê sâu lại đột nhiên tỉnh dậy, sau đó điên cuồng gọi điện thoại báo tin cho bạn bè người thân, ở nơi này, lại có vẻ rất bình tĩnh.
Thời gian một năm.
Rất dài.
Nhưng thời gian một năm, đối với tiệm sách mà nói, thế nhưng lại có vẻ hơi ngắn ngủi.
Một năm nay.
Ngoại trừ lão đạo bị hói rồi.
Những người khác, cũng không có thay đổi gì quá lớn.
Nếu nhất định phải tìm ra chuyện.
Cũng chính là:
Da thịt của Hứa Thanh Lãng đã tốt hơn.
Tài nấu nướng của Oanh Oanh đã tăng lên rất nhiều.
Lông của Tiểu Hầu Tử đã dài hơn.
Thời gian mà luật sư An không ngủ ở tiệm sách cũng càng ngày càng nhiều.
Chờ lúc hoàng hôn.
Châu Trạch mới thử đứng dậy khỏi giường.
Nằm hết cả một ngày, sau khi đứng lên hoạt động một phen.
Khớp xương lại liên tục phát ra tiếng giòn vang.
Nhưng Châu Trạch nằm quá lâu, lúc đứng dậy làm động tác lớn, phần lớn cơ thịt cùng xương cốt ở bên trong đều vô cùng đau xót, phải thích ứng nhiều lần mới có thể hoàn toàn đứng dậy được.
Bộ thân thể này, dường như đã cạn kiệt nguyên khí, mặc dù là bản thân anh đã tỉnh lại, nhưng muốn chữa trị hoàn toàn, còn phải tốn thời gian rất dài.
Cái cũng khó trách được, nghĩ lại lúc đó khi Doanh câu vừa mới tỉnh lại, mỗi lần sau khi mượn dùng Doanh câu lực lượng, vết thương trên người Châu Trạch đều có thể nói là cực kì kinh khủng, nhất định phải giống như người máu bị khiêng về chữa trị.
Tuy nói theo Châu Trạch thực lực tăng lên, khiến cho lúc Doanh câu lại xuất hiện lần nữa, gánh nặng của cơ thể sẽ không còn lớn như lúc trước nữa, nhưng lần này, dù sao cũng là chơi quá liều mạng rồi, dù sao cũng là đi dạo địa ngục một chuyến, cho dù là có long mạch cộng thêm đám người lão Hầu Tử và Đại đầu lĩnh của đội chấp pháp hiến tế, nhưng nếu như bạn muốn không tốn một phân tiền nào còn được hưởng lợi, hiển nhiên cũng là chuyện không thể nào xảy ra.
Oanh Oanh cứ như vậy mà đỡ ông chủ nhà mình, từ từ đi ra khỏi phòng, lại nâng đỡ ông chủ từng bước đi xuống cầu thang.
Ở lầu một, ở đằng sau quầy bar, luật sư An đang gác hai chân ở trên quầy bar, hai tay đan lại ở dưới đầu, không lo lắng không sốt ruột mà nhẹ nhàng đung đưa thân thể của mình.
Trước mặt, Tivi LCD treo ở trên bức tường ở đối diện, bên trong đang chiếu một bộ phim truyền hình cũ.
- Tôi muốn thành Tiên, Tề Thiên vui vẻ...
(lời thoại trong phim Tây Du Kí)
Chờ lúc Châu Trạch đi xuống.
Luật sư An còn chưa kịp phản ứng, chẳng qua là chỉ mở mắt ra, đưa tay lấy ra một tấm thẻ từ trong túi của mình.
Nói:
- Oanh Oanh à, giúp tôi pha thêm chút cà phê đi, cuối tuần tôi phải vào đi vào phòng phẫu thuật rồi, sợ lúc nằm viện không đủ uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận