Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1377: Xoay chuyển! (2)

Chỉ tiếc.
Đối thủ nó phải đối mặt.
Có chút quá đáng sợ rồi.
Trong lòng bàn tay của Sở Giang Vương bắt đầu có khe hở màu đen thoát ra.
Tạo thành từng đường phù văn đánh vào trong dòng khí vàng óng trong bàn tay anh ta.
Loại cảm giác này giống như là một người cưỡi ngựa kinh nghiệm phong phú kỹ thuật phong phú đang thuần phục con liệt mã ở dưới quần mình vậy.
Rành mạch rõ ràng, bước nào ra bước nấy.
Cho dù có cứng rắn hơn nữa, cuối cùng cũng phải trở nên mềm mại ngoan ngoãn mà thôi.
- Chờ đã. - Luật sư An đưa tay bấm cánh tay của mình một chút, nghiêng người nhìn về phía Châu Trạch, hỏi - Ông chủ, nếu như anh ta lấy long mạch đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nếu như long mạch không còn nữa, tự nhiên mọi người cũng tiết kiệm được phần công việc khổ sai giống như đội thăm dò địa chất như trong kế hoạch, có thể lén lười biếng một được một thời gian.
Nhưng vấn đề là.
Nếu không còn long mạch mà nói.
Rất nhiều nút thắt không cách nào cởi bỏ được.
Hơn nữa đó còn là loại nút chết được thắt cực kì chặt đấy.
Châu Trạch chỉ chỉ vị huấn luyện ngựa với thân hình vô cùng khổng lồ ở trước mặt.
- Anh đi lên tiếp xúc một chút, xem thử anh ta có thể nhường long mạch cho chúng ta không, ít nhất, là để cho chúng ta vào đội.
- Đây cũng đâu phải là bệnh viện chữ thập đỏ.
Luật sư An thở hắt ra một hơi, liếc mắt.
Muốn anh ta đi lên thương lượng với Diêm Vương gia?
Đùa gì vậy.
Cho dù lúc trước An Bất Khởi anh ta cũng nằm ở trong ngăn hồ sơ của top 10 tuần sứ.
Nhưng Diêm Vương gia ở đâu mà biết được anh ta là cọng hành nào chứ?
Nếu là những đối thủ khác.
Là cái loại đối thủ hơi bình thường một chút ấy, đối phương có thể lợi hại, có thể khó giải quyết, nhưng ít ra phải khiến cho mọi người thấy được hy vọng có khả năng gộp đội chứ.
Nếu là như vậy thì vì lão đạo, vì hoạch định phát triển trong tương lai của tiệm sách.
Luật sư An thực sự không ngại cột đầu bên hông đặt cược một phen.
Muốn lên chức, lại không muốn mạo hiểm đổ máu, sao có thể được chứ?
Nhưng cục diện hiện tại là.
Mọi người hoàn toàn không phải cùng một ngăn hồ sơ với vị trên kia.
Đoán chừng, lúc trước khi kỵ binh của Tăng Cách Lâm Thấm* đối mặt với đại pháo súng kíp của liên quân Anh - Pháp cũng không tuyệt vọng như đám người tiệm sách hiện tại.
(*một vị tướng thời nhà Thanh, sự kiện đang được nhắc tới là chiến tranh Nha phiến lần thứ hai)
Doanh câu vẫn không có phản ứng.
Đối mặt với tình cảnh này.
Dường như anh ấy không có bất kỳ lời nào để nói.
Đương nhiên.
Cũng có thể là không dám nói lời nào.
Sợ vừa nói ra thì sẽ bị vị kia cảm được.
Nhưng món ăn theo như kế hoạch là sẽ được đặt lên bàn lại bị người khác đoạt đi.
Anh ấy lại còn có thể lựa chọn bo bo giữ mình, bình tĩnh như thế, lại có thể khống chế được bản thân như vậy.
Có thể nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy nói Doanh câu vẫn luôn thích gọi Châu Trạch là “chó giữ cửa”, nhưng thật ra, ông chủ Châu cũng đã sớm vuốt mượt lông chó của Thiết hàm hàm rồi.
Tính khí gì đó của anh ấy, tật xấu gì đó của anh ấy, thói quen gì đó của anh ấy.
Trong lòng ông chủ Châu biết rõ.
Nhìn thế nào cũng thấy trong chuyện này có âm mưu.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa vị trí dưới cằm, Châu Trạch khi thì cau mày, khi thì có chút hiểu được, khi thì lại có chút hoài nghi.
Thẳng đến lúc.
Một tiếng gầm.
Cắt ngang bầu trời!
Pháp thân của Sở Giang Vương ngưng động tác.
Long mạch ở trong tay vẫn còn đang tiếp tục giãy dụa.
Mặc dù đã yếu hơn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn không từ bỏ chống cự.
Mây đen dày đặc nặng nề trên bầu trời cũng rơi vào trạng thái bế tắc.
Mọi người trong tiệm sách thì đang đồng loạt đưa mắt về phương hướng phát ra tiếng gầm.
Lúc này, đôi mắt luật sư An sáng lên.
Dường như anh ta đã đoán được là ai chạy tới.
Mẹ nó chứ.
Ngoài miệng thì nói không muốn.
Biểu hiện của cơ thể lại thành thực như vậy.
Đuổi ngược lại như vậy.
Đáng đời lúc trước không được chọn.
Trong lòng luật sư An còn đang trêu đùa hai lần.
Xa xa.
Dưới màn đêm.
Bóng dáng của một con vượn thể trạng hùng vĩ vóc người to lớn, như ẩn như hiện, mang đến một loại uy áp kinh khủng, nhất nam một bắc, rơi vào trạng thái giằng co với pháp thân của Sở Giang Vương.
Ông ta tới.
Ông ta hiện thân rồi.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Ngay sau đó cắn răng.
Dường như anh đã biết được chút gì đó rồi.
Có vẻ như.
Thiết hàm hàm vẫn luôn náo loạn muốn tới đông bắc tìm long mạch.
Có lẽ cũng không phải là vì long mạch này.
Long mạch này không phải là thức ăn.
Chỉ là một bàn ăn.
Hoặc có thể gọi là một tấm lưới.
Thứ mà anh ấy muốn ăn thực sự.
Là người ngồi ở bên cạnh cái bàn này, hoặc giả, là cá tôm đã mắc vào trong tấm lưới này.
- Ông chủ, có hi vọng rồi.
Luật sư An nói với Châu Trạch.
Nếu như long mạch là dùng để cứu lão đạo, vậy nếu lão Hầu Tử, chắc chắn là sẽ đứng ở bên phía đám người bọn họ.
Châu Trạch hít sâu một hơi, sau đó lại nặng nề thở ra.
Cảm thán nói:
- Cho nên mới nói nha...
- Ông chủ, cái gì?
Oanh Oanh – người vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Châu Trạch - lập tức tiếp lời phối hợp.
Rõ ràng là đã đến đường cùng, sắp phải nhìn người ta một phát nuốt chửng thứ mà mình muốn rồi.
Kết quả, đột nhiên lật ngược tình thế.
Chuyển biến lần này.
Khiến cho trong lòng Châu Trạch sinh ra một loại ảo giác.
Dường như tất cả mọi thứ đều đã bị sắp xếp tính toán xong.
Châu Trạch cười một tiếng.
Móc ra một điếu thuốc.
Nói:
- Thành công của một người, dĩ nhiên phải dựa vào sự tự phấn đấu của bản thân, nhưng cùng lúc đó, cũng phải cân nhắc đến tiến trình của lịch sử.
...
Khi còn bé, luôn cảm thấy trên cái thế giới này chỉ có hai loại màu sắc, trắng tuyệt đối và đen tuyệt đối.
Sau khi lớn lên, mới hiểu được, bạn rất khó tìm được màu trắng tuyệt đối, dường như cũng không thể phát hiện được màu đen tuyệt đối, màu xám – vốn dĩ hẳn là thuộc về đường tiếp giáp mà thôi, lại như thể mới là chủ đạo của tất cả mọi chuyện.
Giống như thế giới này vậy, có một vài kẻ đáng chết, kẻ đó lại không chết, ít nhất, là không chết hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận