Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 353: Mặt người

Quanh đi quẩn lại, mọi người lại trở về cục cảnh sát. Ông chủ Châu không phải người thích quản chuyện của người khác. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, vốn đã trở thành phạm vi quản hạt của bản thân mình, anh cũng không thể làm bộ như không nhìn thấy.
Nếu như tên tóc vàng thắt cổ và một người khác chết chìm còn có thể nói là tâm linh trỗi dậy, tự sát, hoặc có người đang giết người diệt khẩu. Vậy hai vị bị giam ở trong bot cảnh sát kia là chuyện gì xảy ra?
Cũng không thể nói đám trộm mộ này còn có thể thông thiên, có một ô dù to lớn thậm chí còn có thể giết người diệt khẩu ngay trong bot cảnh sát, đúng không?
Cũng không phải phim truyền hình cảnh sát tội phạm.
Lão đạo có chút hoảng hốt theo sát bên cạnh Châu Trạch, đơn giản kiểm tra người anh em đã cắn lưỡi tự sát kia. Sau đó, sắc mặt lão đạo càng ngày càng trắng bệch, đây là bị hù.
Một người ngay cả quỷ cũng gặp rồi, lại có thể bị tràng diện này dọa sợ, nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng trên thực tế cũng rất dễ lý giải.
Cắn lưỡi tự sát phải cắn đứt tận gốc. Bình thường khi chúng ta ăn cơm, không cẩn thận cắn đầu lưỡi đã khiến chúng ta đau tới than trời trách đất. Thử nghĩ một chút xem, loại trực tiếp cắn đứt lưỡi này đáng sợ tới cỡ nào?
Nguyên nhân cái chết hoặc là vì mất máu quá nhiều, hoặc là vì đầu lưỡi còn lại ngăn cản việc hô hấp, khiến nạn nhân hít thở không thông, mà chảy máu quá nhiều dẫn đến máu tươi chảy ngược cũng có thể khiến dưỡng khí không đủ. Nói chung, đây là một cách thức tử vong rất quyết đoán, cũng là một cách thức tử vong vô cùng thống khổ.
Buồn cười nhất chính là, đây chỉ là mấy tên trộm mộ nho nhỏ, không phải đấu sĩ hiến thân vì lý tưởng cao quý gì, bỗng nhiên bọn chúng lại biểu hiện ra vẻ "sĩ khả sát bất khả nhục" trong ngục.
Có thể sao?
- Sắp xếp giúp tôi một chút, tôi muốn gặp người còn lại kia.
Đây là lời Châu Trạch nói với Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong hơi khó xử, nhưng vẫn sắp xếp. Tuy rằng anh ta rất không muốn thừa nhận, nhưng Trương Yến Phong hiểu, Châu Trạch có thể là đầu mối quan trọng giúp bản thân mình phá án.
Vụ án giết người này đã dần dần thoát khỏi phạm vi nhân lực có thể khống chế.
Cuối cùng, chờ hai giờ sau, trời cũng đã sáng, rốt cuộc Châu Trạch cũng gặp được người trẻ tuổi kia trong phòng y tế cách ly.
Ánh mắt người trẻ tuổi kia có hơi tan rã, thân thể thỉnh thoảng lại co quắp vài cái. Cho dù "đầu sỏ" bắt được anh ta đang an vị ở trước mặt anh ta, anh ta cũng như không hề phát hiện được.
Trương Yến Phong để những cảnh sát khác lui ra ngoài, nhưng chính anh ta lại lưu lại.
- Còn có thể nói chuyện không?
Lão đạo đưa tay quơ quơ trước mặt người tuổi trẻ kia. Người trẻ tuổi vẫn không phản ứng chút nào, thậm chí ngay cả tròng mắt của anh ta cũng không nháy lấy một lần.
- Điên rồi sao?
Trương Yến Phong gật đầu: - Có khuynh hướng này.
Là một lão cảnh sát hình sự, Trương Yến Phong nhìn thấy rất nhiều tên tội phạm lão luyện thích "biểu diễn" trong bot cảnh sát. Tên nào cũng hô hào mình có bệnh tâm thần, mình có chứng động kinh, mình có đủ loại bệnh kỳ quái, muốn lừa dối để thoát tội.
Nhưng Trương Yến Phong thật không dám phán định, rốt cuộc người trước mắt này đang giả ngây giả dại hay là không. Bởi vì ngay từ đầu khi thẩm vấn, mọi người vẫn luôn cho rằng anh ta còn trẻ, không có kinh nghiệm, cho nên mới đặt tỷ lệ đột phá khẩu cao ngay trên người anh ta.
Châu Trạch đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt người này, thế nhưng anh ta vẫn không có phản ứng.
Có hô hấp.
Tim còn đập.
Có nhiệt độ cơ thể.
Nhưng anh ta lại như hoàn toàn ngăn cách với người bên ngoài, lâm vào trạng thái phong bế tê liệt hoàn toàn.
Lúc này, đừng nói là thẩm vấn đặt câu hỏi, cho dù mình có cầm ghế đánh anh ta một trận tơi bời, người ta cũng sẽ không kêu đau.
- Làm sao bây giờ? - Trương Yến Phong nhìn về phía Châu Trạch: - Trong cục đã phái người đi mời chuyên gia cố vấn tâm lý.
Châu Trạch lắc đầu.
Không có tác dụng đâu.
Đây không phải tật bệnh trong lòng đơn thuần.
- Anh ta có ý đồ tự sát ở nơi nào?
- Tại trại tạm giam, lúc ăn cơm anh ta muốn nuốt một vật phẩm trang sức bằng kim loại trên quần áo của mình.
- Dẫn tôi tới trại tạm giam.
- Được.
... ... ...
Trại tạm giam ở cục, ông chủ Châu cũng không xa lạ gì. Lúc trước anh dã từng ở chỗ này một đêm, mà người bắt anh còn là Trương Yến Phong. Cũng vì một đêm kia, trên chân của mình mới xuất hiện xích sắt, dẫn dắt ra rất nhiều chuyện phía sau.
Hôm nay bên trong trại tạm giam cũng không nhiều người, mà chỗ ở của người trẻ tuổi kia là một phòng giam đơn độc, tách rời với những nhà tù khác.
Trương Yến Phong ra hiệu cho cảnh sát quản lý nơi này mở cửa. Châu Trạch cũng không vội vã đi vào, anh chỉ xuyên thấu qua lan can nhìn về phía bên trong.
Ở trong góc.
Có một người trẻ tuổi đang ngồi.
Hai tay anh ta ôm đầu gối của mình.
Lạnh run.
Như một con chim cút bị kinh sợ, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Cửa ngục được mở ra, Châu Trạch đi vào, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống trước mặt người trẻ tuổi kia.
Móng tay anh chậm rãi dài ra một chút, lắc lắc ở trước mặt đối phương. Đối phương vốn đang thất thần, ánh mắt một lần nữa tập trung, thân thể lại càng thêm run rẩy hơn.
Tất cả tồn tại dưới dạng vong hồn đều sinh ra sợ hãi bẩm sinh với móng tay của Châu Trạch.
- Nói đi, ai muốn anh chết?
Lão đạo và Trương Yến Phong ở bên cạnh liếc nhau.
Đều có chút ù ù cạc cạc.
Nhưng tốt xấu gì lão đạo cũng là người có kinh nghiệm. Lão lập tức lấy nước mắt trâu ra, xoa xoa lên con mắt của mình.
Ngay sau đó, lão đạo lại có một loại cảm giác ưu việt tự nhiên, lấy ra một cuốn sách nhỏ ngồi xổm xuống bên cạnh Châu Trạch, một bộ dạng chuyên tâm làm sĩ quan phụ tá ghi biên bản.
Thỉnh thoảng, lão đạo còn cố ý ngẩng đầu lườm Trương Yến Phong.
Ha ha.
Anh không nhìn thấy anh không nhìn thấy.
Trương Yến Phong đưa tay sờ sờ lão đạo, sau đó dang tay ra, ra hiệu cho lão đạo lấy món đồ vừa rồi kia ra cho anh ta sử dụng.
Lão đạo lắc đầu.
Không được.
Cho anh dùng.
Tôi sẽ không cảm thấy ưu việt nữa.
Hơn nữa, anh cho rằng nước mắt trâu rất rẻ sao?
- Cảnh sát Trương, chuyện này cứ giao cho tôi đi. - Châu Trạch quay đầu nhìn về phía Trương Yến Phong: - Có nhiều thứ, một khi anh nhìn thấy, cho dù anh muốn quên cũng rất khó.
Từ bản tâm, Châu Trạch vẫn hy vọng Trương Yến Phong cứ làm công việc cảnh sát của mình cho tốt, vì nhân dân phục vụ.
Hơn nữa, nếu anh ta tận mắt thấy sự kiện linh dị, như vậy nhận tri của anh ta với thế giới này, thậm chí tam quan vẫn tốt đẹp của anh ta lúc trước, đều sẽ gặp phải đả kích khủng bố, thậm chí có thể nói là bị phá hủy.
Không cần thiết.
Trương Yến Phong do dự một chút. Cuối cùng anh ta xoay người, rời khỏi nơi này, đứng ở bên ngoài chờ.
Đại khái qua thời gian mười lăm phút đồng hồ.
Châu Trạch và lão đạo từ bên trong đi ra.
Trương Yến Phong nhìn về phía Châu Trạch, sau đó lại nhìn về phía cuốn sổ lão đạo cầm trong tay, hỏi:
- Tôi có thể xem cái này không?
- Sắp xếp một chiếc xe, chúng tôi muốn tới cánh rừng kia. - Châu Trạch nói.
- Tốt.
... ... ...
Mảnh rừng cây này nằm ở bên cạnh một ghềnh thác, có thể xem là một trong những khu vực chưa bị khai phá quy mô lớn ở Thông Thành, phụ cận còn có mấy thôn trấn.
Lái xe là Trương Yến Phong. Anh ta đã đổi lại một thân y phục hằng ngày, cố ý theo tới.
Sau khi xuống xe.
Châu Trạch lập tức nhíu mày.
Lão đạo cũng nhíu mày giống như anh, một bộ dạng chuyện rất vướng tay chân, rất nghiêm trọng.
- Làm sao vậy? - Trương Yến Phong hỏi.
- Oán khí rất nặng!
Lão đạo cực kỳ nghiêm túc hồi đáp.
- Cái gì? - Trương Yến Phong kinh ngạc nói.
- Là thối quá.
Châu Trạch đưa tay lên trước lỗ mũi mình phe phẩy. Phía trước cách đó không xa, bên phía bờ thác có rất nhiều đống rác tích tụ. Vào mùa hè, nó tản ra trận trận tanh tưởi, một số rác rưởi thượng du đi qua nơi này lại lưu lại, qua thời gian dài chậm rãi tích góp từng tí một, thành một núi rác thải nhỏ.
- ... ... - Lão đạo.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Châu Trạch dẫn đầu đi vào trong rừng. Bởi vì gần đây mưa tương đối nhiều, trên mặt đất có hơi lầy lội. Châu Trạch dẫn đầu, Trương Yến Phong nói anh ta có thể dẫn đường, tuy anh ta không tìm được mộ huyệt kia ở nơi nào, nhưng ít ra anh ta có thể đưa mấy người tới vị trí mà đám trộm mộ đã dẫn anh ta tới.
Châu Trạch cự tuyệt, chuyện nên hỏi, chính anh đã tự mình hỏi rồi.
Tục ngữ nói, người sắp chết chỉ nói lời thiện.
Khi một quỷ hồn đối mặt với một quỷ sai, nếu anh ta còn dám đùa giỡn "tâm tư quỷ" gì, vậy thì phải khen thưởng một hoa bé ngoan cho dũng khí của anh ta.
Sở dĩ Châu Trạch không để Trương Yến Phong dẫn đường, cũng vì người trẻ tuổi kia đang đi ở phía trước Châu Trạch.
Đây là vong hồn của anh ta, nhưng nó không phải toàn bộ.
Có một hình dung là kinh hách quá độ. Cách nói này đã lưu hành ở rất nhiều nơi, đó chính là "bị dọa tới mất hồn" .
Trên thực tế, người trẻ tuổi trước mắt cũng thuộc về loại này. Anh ta không tự sát thành công, nhưng đã có một bộ phận hồn phách của anh ta bị dọa sợ, rời khỏi cơ thể. Từ đó mới dẫn đến thân thể anh ta lâm vào một loại trạng thái “tự phong bế”.
Cũng giống như trong mấy quyển tiểu thuyết tu tiên lại có trò Nguyên Thần xuất khiếu. Ngày trước, hình tượng Thiết Quải Lý được sinh ra cũng căn cứ vào nguyên lý này. Chỉ có điều hai bên khác nhau ở chỗ "chủ động" và "bị động".
"Ông chủ, lúc trước anh ta không tìm được mà.
Lão đạo đã bôi nước mắt trâu, đương nhiên lão cũng thấy được rốt cuộc là ai đang dẫn đường, cho nên lão mới đi tới hỏi một câu như thế.
Ban ngày cũng là người trẻ tuổi này dẫn đường, nhưng đám cảnh sát lại bận rộn suốt một buổi chiều, thêm hơn phân nửa buổi tối, vẫn không thu hoạch được gì.
- Khi người tìm kiếm và khi quỷ tìm kiếm là không giống nhau.
Châu Trạch giải thích một câu.
Mắt người có thể khiến con người nhìn thấy thế giới trước cửa sổ, nhưng trên thực tế, mắt người cũng rất dễ bị lừa dối. Nhưng một người đã chết biến thành vong hồn lại khác.
Mày lừa quỷ à?
Đây cũng là một câu tục ngữ.
Nhưng trên thực tế, quỷ không dễ bị lừa như vậy.
Đi đại khái 20 phút, rất xa. Ông chủ Châu có chút bất đắc dĩ. Trên giày da của mình đã dính đầy bùn sình lầy lội, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Cũng may.
Người trẻ tuổi phía trước dừng bước, anh ta đứng bất động tại chỗ.
- Tới rồi? - Châu Trạch hỏi.
Đối phương gật đầu.
Một mình Trương Yến Phong đi theo phía sau đội ngũ. Thành thật mà nói, anh ta có một loại cảm giác bản thân mình là người ngoài cuộc. Nhưng vào lúc này, sau khi anh ta nghe xong câu hỏi của Châu Trạch, liền nói ngay:
- Ban ngày không phải chỗ này, còn cách rất xa nữa.
Châu Trạch giơ tay lên.
Ra hiệu cho lão Trương không nên ồn ào.
Lão Trương bị nghẹn tới hơi khó chịu.
- Lão đạo, tìm chung quanh xem.
- Yes Sir.
Lão đạo lập tức bắt đầu tìm kiếm chung quanh. Tuy Trương Yến Phong hơi ù ù cạc cạc, nhưng vẫn theo lão đạo cùng tìm kiếm.
Mọi người đều tập trung mục tiêu trên mặt đất, hy vọng có thể trực tiếp tìm được lối vào mộ.
Châu Trạch ghét bỏ bùn nhão và lá rụng trên đất, hơi qua loa mà đi dạo bên cạnh.
Đi dạo một chút.
Châu Trạch nhìn thấy cái cây phía trước hình như hơi kỳ quái.
Bởi vì nó khiến loại người rất thích sạch sẽ như Châu Trạch cảm thấy, dường như mới không lâu trước nó đã được xử lý, nhưng loại xử lý này không phải do công nhân vệ sinh tới dọn dẹp xử lý.
Mà vỏ cây của cây này rất non, lá của cây này vô cùng xanh.
Giống hệt như một tên nhà giàu mới nổi đứng giữa một đám người nghèo khổ, có vẻ như rất không ăn khớp.
Châu Trạch đi tới trước mặt cây này.
Đưa tay dùng móng tay của mình nhẹ nhàng sờ sờ trên vỏ cây.
Châu Trạch cũng không hiểu tại sao bản thân mình phải làm như vậy, cũng không hiểu ý nghĩa khiến anh làm như vậy là gì, dường như đó chỉ là một loại xung động của anh mà thôi.
Sau đó.
Anh cạo rớt lớp vỏ ngoài của cái cây.
Một khuôn mặt người.
Chậm rãi hiện ra... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận