Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1386: Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba (hạ) (2)

Người đàn ông trung niên tỏ ý lại tiếp tục đi về phía trước thêm một chút nữa.
Luật sư An chạy một hơi tới một vị trí cách đó một đoạn.
Đến lúc sắp chạm tới khu vực trời mưa, ngừng lại.
Xoay người.
Nói:
- Nói cái gì đây nha!
Mẹ nó.
Thật lắm rắc rối.
Người đàn ông trung niên lại lần nữa cầm lon bia lên.
Đặt ở bên môi.
Cơ thể luật sư An bỗng nhiên run lên.
Không thể không thực hiện theo động tác như vậy.
Cầm lon bia đặt ở bên môi.
Uống một hớp.
Sau đó.
Người đàn ông trung niên đặt lon bia xuống.
Bởi vì anh ta đang ngồi.
Mà luật sư An đang đứng.
Cho nên lon bia trong tay luật sư An trực tiếp rơi xuống dưới đất.
Phần bia còn thừa lại bắn tung tóe đi ra, đổ ra đầy đất.
Luật sư An có chút luống cuống.
Anh ta không giống với Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng.
Anh ta cũng không quen với loại cảm giác một sức mạnh bên ngoài điều khiển cơ thể mình.
Người đàn ông trung niên giơ tay lên.
Luật sư An cũng giơ tay lên.
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười.
Luật sư An cũng khẽ mỉm cười.
Người đàn ông trung niên không di chuyển.
Luật sư An tiếp tục đi về phía trước.
Đi.
Đi tiếp.
Tiếp tục đi.
Đi vào khu vực trời mưa.
Đi vào khu vực lầy lội.
Đi vào khu vực nơi từng trận âm lôi đang giáng xuống.
Đi thẳng, đi thẳng.
Cho đến lúc ánh mắt của lão Hầu Tử di chuyển về phía bên này.
Luật sư An mới ngừng lại.
Khóe môi của lão Hầu Từ còn mang theo nụ cười.
Trong mắt luật sư An là sự khổ sở.
Nhưng khóe môi nhếch lên thành nụ cười.
Đột nhiên.
Luật sư An ý thức được dường như là bản thân đang chơi liều mạng.
Một cái bóng đen to lớn bắt đầu đánh tới.
Anh cao đến thế nào?
Tôi không cao.
Bởi vì hiện tại tôi đang nằm đây.
Luật sư An muốn quay đầu, để liếc mắt nhìn lại người đàn ông xách pin đang đứng ở nơi xa đằng sau lưng kia.
Nhưng lúc này anh ta không làm được.
Thân thể của anh ta đã hoàn toàn mất khống chế.
Anh ta giơ lên tay, từ từ thu hồi bốn ngón tay, chỉ còn lại một ngón trỏ tay đang chỉ vào lão Hầu Tử to lớn như ngọn núi.
Người đàn ông trung niên:
- Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba…
Luật sư An:
- Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba…
Ánh mắt của người đàn ông trung niên hoàn toàn biến thành đỏ sẫm.
Ánh mắt của luật sư An cũng trở nên hoàn toàn đỏ đậm.
Một luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra từ trong đôi con ngươi của luật sư An.
Bắt đầu càng ngày càng lớn.
Bắt đầu càng lúc càng nhanh.
Mang theo một loại khí thế không cách nào ngăn cản được.
- Ầm!
Xuyên thủng qua lồng ngực của lão Hầu Tử.
Cơ thể của lão Hầu Tử chao đảo một phen.
Há miệng.
Lại không phát ra được âm thanh nào.
Cuối cùng.
Té khỏi người của pháp thân của Diêm Vương.
- Ầm!
Giờ khắc này.
Giống như là.
Núi sập rồi…
...
Bên tai.
Là tiếng của gió.
Trên ngực.
Cũng bởi vì xuất hiện cái vết thương lỗ thủng to này, giống như là xuất hiện tiếng gió gào thét.
Những cơn gió đó sao.
Như đang lướt qua xương cốt của mình, chao lượn không ngớt bên trong cơ thể của mình, ma sát, bay lượn.
Tựa như tấu lên phần mở đầu của bản hòa âm.
Thế nhưng.
Đối với bản thân mình mà nói.
Đây lại là nốt nhạc kết chương sau cùng.
Lão Hầu Tử biết rõ.
Bản thân đã kết thúc.
Cuối cùng cùng kết thúc.
Cẩu thả qua ngày lâu như vậy.
Cuối cùng không còn biện pháp tiếp tục cẩu thả qua ngày được nữa rồi.
Con người, vào trước lúc chết, dường như đều sẽ theo thói quen mà không để ý đến dòng chảy của thời gian, trong đầu sẽ xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Giống như là trước khi thi hành bản án, quan tòa sẽ thường đưa ra một lời tổng kết với bạn vậy.
Giờ khắc này.
Từ lúc té khỏi người pháp thân của Diêm Vương.
Trong đôi mắt đã dần dần mất đi thần thái của lão Hầu Tử.
Phảng phất như lại nhìn thấy bên cạnh đống lửa của đêm mùa hạ năm ấy.
Một người đàn ông cả người mặc bạch y đi tới rừng hoang.
Lúc đó.
Ông ta và culi Bàn Sơn kia, bởi vì tranh đoạt một linh tuyền trong rừng mà đang đánh nhau túi bụi.
Người đàn ông kia xuất hiện.
Người ấy nói.
Đừng nóng.
Người ấy đến là để hòa giải.
Sau đó.
Ngài ấy đánh cho cả ông ta và cả culi Bàn Sơn kia một trận.
Buổi hòa giải kết thúc.
Linh tuyền thuộc về ông ta.
Sau đó.
Ngài ấy dựng một căn nhà lá ở bên cạnh linh tuyền.
Lúc đó ông ta và culi Bàn Sơn kia đều còn chưa trưởng thành, chỉ là bởi vì nguyên nhân huyết mạch, ở bên trong đám yêu quái bản địa cũng đã được tính là kẻ không thể khinh thường rồi.
Gặp phải một người đàn ông trung niên tiên phong đạo cốt như vậy xuất hiện.
Hơn nữa đối phương lại lợi hại như vậy.
Ông ta và culi Bàn Sơn, sau khi đánh một trận xong.
Quỳ sát ở dưới chân của ngài ấy.
Kêu gào “tiên nhân” nhận lấy bọn họ.
Sau đó.
Ngài ấy lại đánh cho ông ta và culi Bàn Sơn kia một trận nữa.
Ngài ấy nói.
Đừng lấy hai chữ “tiên nhân” ra mà nói với ngài ấy,
“Tiên”, chính là một quả rắm, thúi đến không thể ngửi nổi.
Chẳng qua là.
Ngài ấy nói.
Chỉ có thể nhận một người, đây là quy tắc, chỉ có thể nhận một kẻ mà thôi.
Ngài ấy nói ngài ấy cũng không thích quy tắc này, ngài ấy còn nói, ngài ấy tốn thời gian rất lâu mới vượt qua được chứng dị ứng với lông của bản thân.
Nhưng quy tắc này là do tổ tông của ngài ấy lập nên, không có biện pháp nào khác.
Ngài ấy cảm giác đời trước của mình, đời trước của đời trước của mình, đời trước của trước đó nữa, có lẽ đều không thích Hầu Tử đi, nhưng ai bảo tổ tông đời đầu tiên nhất lại thích chứ.
Bắt khỉ từ thế hệ này sang thế hệ khác, tốt nhất vẫn là không nên trùng lặp đi.
Ngài ấy nói ngài ấy đã tìm thật lâu, mới tìm được ông ta và Bàn Sơn.
Ngài ấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chán ghét.
Thở dài.
Thích hợp để dùng đi.
Ngài ấy ném một con đóm đóm vào trong rừng già, phất tay một cái, cầm lấy bầu rượu của mình lên, tự rót tự uống.
Đồng thời cười nói:
- Đi tìm đi.
Ngài ấy cười đến giống như một con chó dữ, làm rối loạn tiếng lòng của ông ta và culi Bàn Sơn.
Ông ta và culi Bàn Sơn thực sự giống như hai con chó săn vậy, cùng lúc xông vào trong rừng, bắt đầu tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận