Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1776: Một người lang thang hai người lang thang ba người lang thang (thượng) (1)

Trong trận mưa to, nam phố, rốt cuộc cũng tạm thời cởi bỏ vẻ rộn ràng ngày thường, trong thoáng chốc, khiến cho Châu Trạch cảm thấy bản thân lại trở về căn tiệm nhỏ ban đầu khi ở trung tâm thương mại Ngũ Châu Quốc tế.
Trung tâm thương mại kia, cơ bản đã coi như tử khí thâm trầm rồi.
Mọi người ở trong nhà, thật ra thì con người cũng đang dưỡng nhà.
Người không thể không có nhà, không yên ổn.
Nhà cũng không thể không có người, dễ cũ.
Châu Trạch cảm thấy bản thân giống như là nhà, mà Doanh câu chính người ở trong căn nhà này.
Oanh Oanh vẫn luôn giữ vững cây dù che cho ông chủ nhà mình, tuy nói, bởi vì nguyên nhân mưa cộng thêm sức gió, một cây dù, đã rất khó che phủ được hết, nhưng Oanh Oanh cho là đây là chuyện mình phải làm.
Châu Trạch bỗng nhiên dừng bước, xoay người, nhìn về phía người hầu gái ở bên cạnh mình.
Oanh Oanh vẫn là Oanh Oanh đó, cô ấy sẽ không già đi, dã thịt vĩnh viễn cũng sẽ không trở nên xấu đi.
Thân là nữ cương thi, thời gian của cô ấy, thật ra thì đã bị đóng băng từ lâu rồi.
Kiểu ngừng lại độ tuổi thanh xuân này, không lớn không nhỏ, vừa vặn.
Ngược lại thì loại như thằng bé trai, mấy trăm năm rồi, vẫn là hình tượng một thằng nhóc con.
Cũng may là hiện tại Vương Nhị cũng còn nhỏ, đợi đến khi Vương Nhị lại lớn hơn một chút, lúc đi ra ngoài cùng nhau, sẽ thực sự rất xấu hổ rồi.
- Ông chủ...
Châu Trạch đưa tay, xẹt qua dái tai của Oanh Oanh, nhẹ nhàng sửa sang mái tóc đã ướt lại một chút.
- Cứ ở đây đi, anh muốn tự mình đi một chút.
Đây là một đêm duy nhất thuộc về riêng anh, cũng không có nghĩa là không muốn chia sẻ với người khác, chỉ đơn thuần là muốn đi một mình một lát.
Người là loài động vật quần thể, một người ở bên ngoài, sẽ tịch mịch, sẽ cô đơn, sẽ không chịu được.
Nhưng con người lại thích cất giấu đi vật quý giá và bảo vệ sự riêng tư của mình, không muốn để cho người khác nhìn thấy mọi thứ của mình.
Đếm tới đếm lui, tính tới tính lui, trên cái thế giới này, dường như rất khó tìm ra được loài vật thứ hai, làm màu giống như con người.
Oanh Oanh gật đầu một cái, cho tới nay, ông chủ nói cái gì, thì cô ấy làm cái đó, cô ấy sẽ làm sai bất kì lời phân phó nào của ông chủ.
- Ông chủ, tôi sẽ đến cô nhi viện.
Oanh Oanh bỗng nhiên mở miệng nói.
Châu Trạch sửng sốt một phen, tại sao lại có liên quan dính líu tới cô nhi viện rồi vậy chứ?
- Ông chủ, nếu như anh xảy ra chuyện, tôi sẽ dựa theo lời anh nói lúc trước, đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé, cho nó mang họ Châu.
Châu Trạch nghĩ tới, đây là lời anh đã từng nói với Oanh Oanh khi ở Lệ Giang lúc đầu.
Mặc dù lời này nghe có chút không may mắn.
Nhưng đối với hai cương thi như bọn họ mà nói, ngược lại cũng không cần phải có loại kiêng kỳ gì đó giống như người bình thường.
Quan hệ giữa hai người, thật sự là quá thân mật.
Mỗi ngày cùng ôm nhau mà ngủ, trong mấy năm nay, gần như phần lớn thời gian, hai người đều ở bên nhau.
Dối trá cùng khách sáo, ở nơi này, không cần đến.
- Được.
Châu Trạch cười một tiếng.
Không đón lấy chiếc dù mà Oanh Oanh đưa tới, xoay người, tiếp tục đi vào trong màn mưa.
Oanh Oanh che dù, đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của ông chủ nhà mình.
Dĩ nhiên cô ấy biết rõ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, trên thực tế, trên dưới tiệm sách đều đã biết hết cả, nếu không thì cũng sẽ không cố ý tụ tập với nhau để ăn bữa cơm này.
Nhưng có lẽ đây mới chính là cuộc sống, cuộc sống luôn có thể mang đến cho bạn những chuyện khiến cho bạn bất lực, cũng tỷ như ông chủ hiện tại, bạn chỉ có thể đứng ở nơi này nhìn anh rời đi, lại không thể đi theo sau.
Bởi vì nếu đi theo sau, ngoại trừ gây thêm phiền phức, thì bạn cũng không giúp được gì cho anh cả.
Một cô gái cầm một cây dù màu đỏ đi ngang qua bên người Oanh Oanh.
Cô gái quay đầu lại.
Liếc mắt nhìn Oanh Oanh.
Oanh Oanh cũng nhìn cô ta.
Không biết tại sao, tay Oanh Oanh chợt siết chặt, đợi đến lúc cô gái này đi qua mặt mình tới vị trí cách cô ấy hai mét, Oanh Oanh quăng cây dù trong tay mình đi, trực tiếp đánh về phía sau lưng của cô ta!
- Ông!
Bóng dáng của cô gái kia, giống như bụi mù, trực tiếp tan biến.
Oanh Oanh đứng tại chỗ, có chút ngạc nhiên mà nhìn về tay của mình.
...
Đế giày hất văng nước lên một lần nối tiếp một lần, khiến cho nước từ trận mưa này càn rỡ mà mặc sức đập lên trên người của anh, không cần lo lắng sau đó hình tượng này của mình có thể đi gặp khách hàng được hay không, cũng không cần lo lắng ngay sau đây mình có cần tới trường học hay không, cũng không cần lo lắng có sẽ bị cha mẹ mắng hay không.
Cứ như vậy thoải mái tự tại mà bước đi, đi trong cơn mưa, loại sung sướng này, loại tùy tiện này, thỉnh thoảng cũng có thể khiến cho người ta say mê.
Đi được một lúc, lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa tiệm mỹ phẩm ở phía trước, vào ngày bão như hôm nay, nó đã đóng cửa từ sớm rồi.
Cửa tiệm đã đóng lại, nhưng đèn huỳnh quang trên cửa vẫn còn đang quật cường mà chập chờn, dần dần, luồng ánh sáng này cũng bắt đầu từ từ mơ hồ đi.
Châu Trạch lập tức cúi đầu xuống.
Hai tay dùng sức xoa xoa mặt mình.
Không thể nhìn tiếp nữa.
Nhìn thêm nữa thì cái đèn đó cũng sắp biến thành Hiên Viên kiếm luôn rồi.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể hơi khẽ cúi đầu, cố gắng hết sức không nhìn tới ánh sáng ở chung quanh, chẳng qua chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Cũng không biết cụ thể đã đi được bao lâu rồi, cho tới khi, đằng trước của mình, truyền đến tiếng kèn sona.
Ngẩng đầu lên.
Châu Trạch nhìn thấy tất cả mọi thứ ở chung quanh, cũng có chút ngẩn ra, tựa như hạ bút vào trong mực nước hơi nặng một chút, màu mực đã bắt đầu chập chùng rồi.
Tiếng kèn sona, rất vui mừng, nhưng bạn có thể biết được, đây là giả.
Một đám người mặc đỏ đeo lục, có người đang hoan hô, có người đang ca hát và nhảy múa.
Một số người thì đang khiêng kiệu hoa.
Đội ngũ này, khiến người ta cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Chờ đến khi bọn họ đi qua từ bên cạnh anh.
Ở trước mặt của Châu Trạch.
Xuất hiện một cái hố.
Châu Trạch đi về phía trước mấy bước, cúi người xuống, nhìn thấy trong hố có đặt một chiếc quan tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận