Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 275: Đại tiên nhi dừng chân (2)

Bên ngoài cửa phòng đọc sách.
Một trận âm phong cuốn tới.
- Hôm nay trong nhà chúng ta thật náo nhiệt.
Hai tay Châu Trạch chống cằm, tiếp tục xem.
Bạch Oanh Oanh xoay người đi tới tủ lạnh lấy ra một nửa quả dưa hấu đã ướp lạnh tới, dùng muôi đút cho Châu Trạch từng miếng từng miếng một.
- Hơi lạnh.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Bạch Oanh Oanh lại đặt cái muôi vào trong miệng mình trong chốc lát, sau đó lại lấy ra, đưa cái muôi tới bên mép Châu Trạch.
Châu Trạch hé miệng, nuốt vào.
Ngoài nóng trong lạnh.
Mùi vị vừa vặn.
Bên này, một nam một nữ nghiêm túc ăn dưa.
Bên kia.
Đã bắt đầu thay đổi bất ngờ.
- Bát cô nãi!
Người đàn ông cao gầy quát khẽ một tiếng, sau đó khí chất cả người anh ta sinh ra thay đổi rất rõ ràng, trở nên âm lãnh và quái gở, đặc biệt là đôi mắt vốn có hình tam giác của anh ta lúc này dường như đang nứt ra vậy.
- Xì xì... ...
Thè lưỡi.
Bát cô nãi cười ha ha:
- Hậu sinh, lão thân có lễ (1), cho dù là hiểu lầm tới cỡ nào cũng nên nể mặt lão thân mà kết thúc như vậy đi.
- Hãy để chúng tôi đưa Xuân Mai về thôn. Chúng tôi bảo đảm cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện tác loạn nữa, dù sao hiện tại cô ta cũng đã hóa thành lệ quỷ, đối với quỷ sai cô ta cũng không còn giá trị gì nữa.
- Về phần thằng nhãi này... ...
Bát cô nãi đưa tay chỉ vong hồn nam ca sĩ vẫn đang lâm vào trạng thái mê man như trước.
- Mấy người cứ đưa anh ta xuống đi, chuyện này sau khi lão thân trở về lại chuẩn bị một số đặc sản địa phương cho hai vị quỷ sai.
Châu Trạch lại ăn một miếng dưa hấu, liếm liếm môi trên khẽ lắc đầu, chưa đã nghiền, thật sự là chưa đã nghiền.
Vốn cho rằng sau khi người đàn ông bị đánh bẹp dí kia mời Đại Tiên Nhi giá thân, khẳng định phải lấy lại danh dự cho mình, ai biết Đại Tiên này lại trực tiếp ra mặt bắt đầu giảng đạo lý.
Chậc chậc.
Dưa này thật sự là rất đần độn vô vị.
Rõ ràng là phòng đọc sách nhà mình, kết quả con mẹ nó hết người này hát lại tới người khác lên xướng, thay đổi không ngừng, hết lần này tới lần khác đường đường là một người chủ như anh lại chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
A.
Đúng rồi.
Đại Tiên Nhi?
Chờ đã.
Châu Trạch lộ ra vẻ suy tư, sau đó dường như anh đã nghĩ tới điều gì, phân phó Bạch Oanh Oanh rời khỏi.
Bạch Oanh Oanh gật đầu, đi ra.
Lưu Sở Vũ do dự một chút, sau đó gật đầu.
Đối phó với người thường hay đối phó với quỷ bình thường anh ta còn có thể chiếm ưu thế, cho nên không luống cuống chút nào, nhưng đối mặt với "Bát cô nãi" được người ta ù ù cạc cạc mời tới, Lưu Sở Vũ không dám quá mức làm càn.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Lưu Sở Vũ là một tân tấn quỷ sai, đoán chừng trong đầu chỉ có mỗi khát vọng với việc tích điểm, mà khi còn sống nữ quỷ là một Huyền tu, đưa cô ta xuống đất phủ sẽ nhận được tích điểm gấp mười thậm chí cao hơn, cho nên anh ta với nữ quỷ này đã đạt thành ước định, vì có thể đưa nữ quỷ này xuống địa phủ mà thỏa hiệp và lui về phía sau.
Nhưng ai ngờ nữ quỷ này lại không xuất hiện theo lẽ thường, không chỉ hại chết người còn biến mình thành lệ quỷ, trong nháy mắt giá trị đã biến thành gân gà.
Mà anh ta đánh người đàn ông cao gầy đau tới mức chỉ có thể nằm bẹp dí, có vẻ giống với một loại phát tiết lửa giận trong lòng.
Mà Bát cô nãi thần bí này hẳn cũng kiêng kỵ bối cảnh của âm ty, không muốn vì chuyện này mà vạch mặt với âm ty, từ đó mới bày ra tư thái nguyện ý hóa giải.
Nữ quỷ còn đang khóc lóc cầu xin, lúc thì khóc cầu Châu Trạch, lúc thì khóc cầu Lưu Sở Vũ, nhưng không ai đáp lại cô ta.
Lưu Sở Vũ nhìn nhìn Châu Trạch, thở dài.
Châu Trạch lại cười đến rất vui vẻ, Lưu Sở Vũ thấy thế sửng sốt một chút.
- Đi thôi, theo tôi trở về nhìn núi non quê nhà, mấy người già chúng tôi sẽ tìm cách giải thoát cho cô.
Bát cô nãi duỗi tay nắm lấy nữ quỷ, ngăn cách cô ta khỏi vong hồn của nam ca sĩ.
- Cô gái ngốc, loại đàn ông này nào đáng để cô hy sinh nhiều tới mức đó, thậm chí còn tuyệt cả đường sống của bản thân mình?
Bát cô nãi trưng ra thần sắc thương tiếc.
Sau đó.
Bà ta dẫn tay nữ quỷ đi về phía cửa, đồng thời cảm thán nói:
- Hỏi thế gian tình là gì... ...
Xem ra, bát cô nãi này cũng là người phụ nữ có chuyện xưa... Ách... Giống cái mới đúng.
Lúc này.
Bạch Oanh Oanh lấy một hộp gỗ thủy tinh tinh xảo từ trên tầng xuống đưa đến tay Châu Trạch.
Châu Trạch không dằn nổi mà mở hộp ra.
Từ đó lấy ra một bản bút ký có chút cũ kỹ sứt mẻ, bên trên còn có in hằn hình của mèo mun.
Giơ bản bút ký lên.
Châu Trạch nhìn về phía bát cô nãi mới vừa đi tới cửa phòng sách.
Nghe được tiếng cảm thán của đối phương.
Lập tức hô lên:
- Tôi gọi bà một tiếng bát cô nãi.
- Bà dám đáp lại không?
Cuộc sống nhiều khi không giống như bộ mặt mình đã nhìn thấy trong phim truyền hình khi còn bé, bên trong chỉ phân ra làm hai loại người:
Một loại là Chu Thời Mậu.
Một loại là Trần Bội Tư.
Chỉ có hai phe cánh.
Một bên là người tốt.
Một bên khác là người xấu.
Cũng giống như ông chủ Châu lúc này đang giơ sách Âm Dương, hô to: - Tôi gọi bà một tiếng bà có dám đáp lại không?
Đặt trong Tây Du Ký.
Có vẻ giống hệt như nhân vật phụ chỉ xuất hiện mười phút.
Thậm chí phần diễn của anh còn không nhiều bằng tiểu yêu "Đại vương bảo ta đi tuần núi".
Một việc, chỉ vì đôi bên có người mới gia nhập khiến cho cả hai thầm kiêng kỵ lẫn nhau, cuối cùng lại dùng cục diện bình an mà kết thúc, thế nhưng đúng lúc này ông chủ Châu lại ngang ngược thò một chân vào.
Hành vi của anh là tốt hay xấu?
Có thể phân rõ sao?
Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên Châu Trạch tình cờ gặp phải pháp sư Tát Mãn chân chính, cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy "Đại Tiên Nhi" có thể phụ thân vào người khác trong truyền thuyết, đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động có ý định lấy sách Âm Dương ra sử dụng.
Sách Âm Dương có một công năng, đó chính là có thể thu linh hồn!
Trước đây, người phụ nữ kiếp trước đã từng bị Châu Trạch cưỡng bức đã nói, nếu như Châu Trạch nguyện ý hoàn toàn có thể thu mấy diễm quỷ vào, không có chuyện làm lại vào trong thể nghiệm một chút.
Đương nhiên, chỉ có thể thể nghiệm nửa bộ.
Đương nhiên ông chủ Châu sẽ không buồn chán đến mức cầm sách Âm Dương này bắt diễm quỷ. Nếu anh thật sự coi thứ này như một máy bay cao cấp không phải quá phí của trời sao?
Ngày hôm nay.
Lần đầu tiên anh tình cờ gặp phải cái gọi là Đại Tiên Nhi Đông Bắc.
Ông chủ Châu nhất thời hứng khởi.
Cầm lấy sách Âm Dương.
Chuẩn bị xin một tí máu!
Trước đây không oán không thù.
Hiện tại cũng không dây dưa rễ má.
Nhưng nếu bà đã đi tới tiệm sách của tôi.
Có nghĩa là.
Hai ta hữu duyên!
Bát cô nãi quay đầu nhìn về phía Châu Trạch, bà ta không trả lời, cũng không hô một tiếng "Lão Bát ta ở đây!"
Nhưng sau khi sách Âm Dương được Châu Trạch rót sát khí thôi động, tự bản thân nó bắt đầu run rẩy, một tiếng mèo kêu thản nhiên vang lên, phảng phất như mãnh thú ngủ say đã lâu lộ ra vẻ dữ tợn thuộc về nó.
Bát cô nãi lùi về phía sau một bước.
Nhưng sách Âm Dương lại bắn ra một chùm sáng màu trắng trực tiếp bao phủ toàn thân bóng dáng người đàn ông gầy cao kia.
Trên mặt người đàn ông gầy cao lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Sau đó từng luồng khói đen từ vị trí thiên linh cái bay lên, khói đen tụ lại trên không trung không ngừng luẩn quẩn, như đang giãy giụa, lại như đang chống cự.
Phía dưới.
Thân thể ông chủ Châu cầm sách Âm Dương trong tay càng không ngừng run rẩy kịch liệt.
Mẹ nó.
Sách Âm Dương này giống hệt như máy hút khói công suất lớn, đang không ngừng hấp thu sát khí trên người mình!
- Ách ách ách...
Ông chủ Châu liều mạng duy trì thân thể cân bằng, đồng thời cũng đang không ngừng cướp đoạt sát khí trong cơ thể mình.
Dưới cái nhìn của lão đạo đang đứng bên cạnh, ông chủ nhà mình hệt như một người đang cầm bản bút ký bỗng nhiên lên cơn động kinh, nhảy điệu Disco của mấy người già, chỉ kém khóe miệng sùi bọt mép.
Bạch Oanh Oanh đang ở bên cạnh thấy thế lập tức đưa tay qua khoác lên bả vai Châu Trạch, truyền sát khí trên cơ thể mình vào cơ thể Châu Trạch, chia sẻ áp lực giúp Châu Trạch.
(1) Nguyên văn là “Giá sương hữu lễ”: Thời cổ đại, nơi nhà người có tiền ở gọi là sương phòng, bao giờ cũng phân ra Đông sương và Tây sương (“sương” là mái che, mái hiên). Vào thời đó, những gia đình giàu có thường tam thê tứ thiếp, con cái thành đàn, tiểu thư chưa xuất giá không ra khỏi cửa gặp người ngoài, vì vậy lúc có khách đến thì thường nói: giá “sương” hữu lễ. Nhiều đời truyền xuống, theo thời gian ý nghĩa của nó trở thành lời nói suông, lời nói vu vơ, chuyện phiếm, nói chuyện nhà chuyện cửa, hiện giờ cũng không còn ai dùng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận