Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1038: Anh cái đồ phế vật này (1)

Tức giận nha!
Bất động sản của lão nương còn chưa sang tên cho ông chủ hết đâu!
Tài nấu nướng của lão nương còn chưa học thành, còn chưa làm cho ông chủ được một bữa cơm nào đâu!
Cứ như vậy mà muốn đá tôi ra nhường vị trí cho cô.
Cút!
Cô không phục vụ được ông chủ nhà tôi!
...
Giải mở cấm chế.
Bước kế tiếp.
Chính là vọt thẳng tới.
Châu Trạch vòng qua luật sư An, đi thẳng tới trước mặt Oanh Oanh.
Nhưng mà.
Luật sư An chỉ hai tay kết ấn.
Trong phút chốc.
Hai sợi xích màu đen trực tiếp khóa hai mắt cá chân của Châu Trạch lại.
- Rống!
Châu Trạch phát ra gầm lên giận dữ.
Khom lưng.
Kéo lấy xích sắt.
Trực tiếp kéo đứt!
- Táng!
Ánh mắt luật sư An đông lại một chút, động tác kết ấn thay đổi.
Ở trong tầm nhìn của Châu Trạch.
Rõ ràng Oanh Oanh chỉ cách anh không tới ba mét.
Nhưng bỗng nhiên giữa chừng.
Lại giống như là trực tiếp cách nhau một dòng Minh hà.
Trong Minh hà có vô số oan hồn oán quỷ đang gào thét kêu khóc.
Ngón tay Châu Trạch co lại.
Quát nhỏ:
- Cà phê!
Năm dòng khói mù màu đen thô dày trực tiếp càn quét.
Bên trên dòng Minh hà xuất hiện một cây cầu hoàn toàn do xiềng xích màu đen tạo thành.
Châu Trạch bước lên bậc thang.
Luật sư An khẽ lắc đầu.
Bóng dáng biến mất ngay tại chỗ.
Sau đó xuất hiện ở trước mặt Châu Trạch.
Trên người của anh ta có một tầng hao quang nhàn nhạt màu xanh.
Sau đó một quyền đấm tới!
Lúc những thủ đoạn và giam cầm khác đều không cách nào chế trụ được Châu Trạch.
Chỉ có thể dùng tới mỹ học nguyên thủy nhất – bạo lực.
Đúng vậy.
Mỹ học.
Quả đấm của luật sư An của bị Châu Trạch đỡ được.
Sau đó.
Châu Trạch há miệng trực tiếp cắn cổ luật sư An.
Chỉ là bởi vì có tầng hào quang màu xanh kia ngăn cản.
Răng nanh của Châu Trạch mới không thể xuyên qua được.
Luật sư An thuận thế né người.
Một chưởng hung hăng đập tới.
Trực tiếp đập vào ngực Châu Trạch.
- Ầm!
Châu Trạch cũng không lui lại, lì lợm chịu đựng lấy một đòn này, đồng thời hai tay ôm lấy luật sư An, nâng lên, chấn động, lại hung tợn nện xuống!
- Ầm!
Đừng thấy thanh thế lớn như vậy, nhưng mặt đất vẫn không có chút tổn hại nào, thậm chí ngay cả kiểu tóc của luật sư An kiểu tóc cũng không có chút thay đổi nào, tầng hào quang màu xanh lục kia, giống như lớp kết giới kiên cố kinh khủng nhất ở trên thế gian này, trực tiếp ngăn cách tất cả mọi tổn thương từ bên ngoài.
Đây là một trận chiến rất không công bằng.
Ông chủ Châu chết cũng sẽ không lui về phía sau.
Mà luật sư An.
Thế nhưng vẫn không phát hiện chút tổn hao nào, vẫn giữ được thanh máu.
Trong lúc đang chiến đấu kịch liệt.
Hai lòng bàn tay của luật sư An đột nhiên xem lẫn tạo thành một quang ảnh màu xanh lục.
(quang ảnh: cái bóng ở trong ánh sáng, như khi tia nắng mặt trời chiếu xen qua lá tạo thành bóng râm trong ánh sáng)
Bên trong quang ảnh.
Dường như có một con thanh xà đang giãy dụa gào thét.
Sau đó thuận thế vỗ vào trên bả vai của Châu Trạch.
Trong lúc nhất thời.
Cánh tay phải của Châu Trạch nổ tung ra một cái lỗ nhỏ.
Cái bóng thanh xà đó chui vào trong đó.
Bắt đầu điên cuồng thôn phệ sát khí bên trong cơ thể Châu Trạch.
Ông chủ Châu không hoảng hốt chút nào.
Lần đầu tiên, cơ thể của anh lui về phía sau.
Nhưng một khắc ngay sau đó.
Bắp cánh tay bị khóa chặt.
Năm ngón tay của bàn tay còn lại bắt được bả vai của mình.
Quát nhỏ:
- Báo chí!
- Ầm!
Năm sợi xích sắt thô to lấy tư thế cuồng bạo xông vào bên trong cánh tay của Châu Trạch.
Anh lấy cơ thể của mình làm van.
Khóa lấy ánh sáng màu xanh lục kia.
Sau đó lấy bản thân làm môi giới.
Bắt đầu thắt cổ!
Cơ thể luật sư An run lên.
Từ lúc xuất hiện đến bây giờ.
Anh ta còn chưa từng thất thố đến như vậy.
“Phốc” một tiếng.
Quỳ một chân trên đất.
Vị trí ngực có máu tươi bắt đầu chảy tràn ra.
Tầng ánh sáng màu xanh lục kia, là để tăng cường phòng hộ của luật sư An, lúc anh ta lựa chọn dùng chúng làm vũ khí đánh vào trong cơ thể của Châu Trạch, thật ra thì chính là thời khắc anh ta duy yếu nhất.
Cánh tay phải của Châu Trạch đã máu thịt be bét rồi.
Chẳng qua là ông chủ Châu giống như đã hình thành thói quen.
Ngược lại mấy tháng này.
Anh không phải là đang đứt cánh tay thì là đang trên đường đi đứt cánh tay.
Cái bộ dạng hiện tại này.
So với mấy lần trước còn tốt hơn một chút.
Răng của nửa gương mặt một mực cắn thật chặt lấy thiết côn.
Anh ta mặt đầy u oán nhìn chằm chằm những gì đang diễn ra trước mắt.
Phong cách chiến đấu của Châu Trạch.
Hình thức chiến đấu của Châu Trạch.
Vận chuyển khí tức của Châu Trạch.
Anh ta ở chỗ này nhìn thấy.
Tràn ngập trong đó là hình ảnh bản thân của rất nhiều năm về trước!
Lúc này, bản thân giống như đang cầm một tay cầm và điều khiển bản thân chơi trò chơi vậy.
Oán niệm sâu nặng nha.
Thật sự là oán niệm sâu nặng nha!
Lúc này.
Nhìn thấy rốt cuộc Châu Trạch cũng đã phá vỡ phòng ngự của luật sư An.
Tâm lý của nửa gương mặt được cân bằng một hồi.
Tiếp sau đó.
Cuối cùng không để anh ta mất mặt…
Sau đó nửa gương mặt lập tức phản ứng kịp thời.
Tại sao bản thân lại có loại ý niệm này chứ?
Luật sư An thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Nhưng Châu Trạch không cho anh ta bao nhiêu thời gian để thở dốc.
Trực tiếp xông lên.
- Ông chủ… là tôi…
Luật sư An mặt đầy kinh ngạc hô lên.
Nhưng mà.
Trong tròng mắt Châu Trạch vẫn là một mảnh đen đặc.
Những lời này.
Vẻ mặt này.
Không lay động anh được một chút nào!
Móng tay quét ngang tới.
Cắt nhỏ.
Cắt nhỏ.
Cắt nhỏ!
Một lần nữa, trong tròng mắt luật sư An lại xuất hiện màu xanh lá cây.
Sự tuyệt tình của người trước mắt.
Khiến cái vị kia – người hiện tại đang điều khiển thân thể của anh ta – cũng có chút ngoài ý muốn.
Phải biết.
Quyết tiệt sử dụng bất kì loại thủ đoạn tồi tệ nào như vậy.
Cũng không phải là phong cách của vị từ thời Thượng cổ kia.
- Thật xin lỗi.
Trong miệng luật sư An thốt ra mấy chữ này.
Hoàn toàn không phải là giọng của bản thân luật sư An.
Lộ ra một vẻ bất đắc dĩ cùng với một sự không kiên nhẫn ẩn dưới sự bất đắc dĩ đó.
Cùng thời khắc đó.
Ở mi tâm của luật sư An.
Xuất hiện một phù văn màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận