Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 941: Chuyện xưa không thể không nhắc của Thiết hàm hàm và Vượng Tài (2)

Tuy nói, dựa theo cách nói của chó trông cửa cá mặn.
Tượng Venus đứt tay, (tên chính xác là Tượng thần Vệ Nữ - Venus de Milo)
Cũng là một loại xinh đẹp.
Giải Trãi nằm sấp trên mặt đất, vô cùng đề phòng, thậm chí anh ta còn cảm thấy có chút hoang đường, nói
- Anh lại còn chưa chết!
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ.
Lắc đầu một cái.
Nói:
- Đây… là… thứ… ba… lần… rồi…
Trong giọng nói.
Tràn đầy sự không nhịn được.
Bởi vì đây là lần thứ ba đối mặt với Giải Trãi.
Mà mỗi lần đối mặt với Giải Trãi.
Sau khi để lộ ra khí tức của chân thân.
Đối phương cũng sẽ vạn phần hoảng sợ mà nói ra một câu:
- Anh lại còn chưa chết?
Lần đầu tiên, vẫn có không ít cảm giác khoái trá.
Lần thứ hai, còn có thể cười ha ha.
Đến lần thứ ba.
Thì đã tẻ nhạt vô vị rồi.
- Cho nên, phân thân trước của tôi, đều là bị anh…
Vừa nói.
Giải Trãi liền ngẩng đầu lên.
Cái trận pháp này.
Đã thành chuyện khổ não nhất hiện tại của anh ta.
- Anh… không… phá… được…
Giải Trãi gật đầu một cái, không phản bác.
Nhưng vẫn nói:
- Dù sao cũng phải thử xem một chút, dù sao, lúc trước chẳng qua là phân thân hình chiếu, lần này là Tinh Hồn.
Châu Trạch nghe vậy.
Gật đầu một cái.
Giống như đang thể hiện rất đồng ý.
Sau đó mở miệng đáp lại:
- Cám… ơn…
- ... - Giải Trãi!
Cám ơn!
Cám ơn là ý gì!
Lúc trước đưa tới nửa cân thịt.
Lần này đưa tới hai cân còn mang theo xương có thể nấu canh uống?
Khí tức của Giải Trãi, bắt đầu trở nên thô cuồng hơn.
- Lúc trước, tại sao anh không ra sớm một chút...
Hỏi tới đây lúc.
Giải Trãi khựng lại.
Bởi vì anh ta biết.
Lý do đối phương không xuất hiện sớm một chút.
Là muốn mượn năng lực của anh ta, rèn luyện bộ thân thể này một lần nữa!
Đây là lấy anh ta làm chày giặt quần áo.
Làm việc không công cho anh ấy!
Đầu Châu Trạch hơi nghiêng qua, tiếp tục giữ vững mỉm cười:
- Bộ… thân… thể… này… quá… phế… rồi…
Trong khoảng thời gian doanh câu ngủ say này, ông chủ Châu bị thương khắp nơi, gây chuyện khắp nơi, mặc dù đều không phải là chủ động, nhưng dưới tác động của trọng thương liên tiếp, để lại quá nhiều tai họa ngầm cho bộ thân thể này.
Cho nên.
Từ sự hiểu biết đối với đối thủ.
Doanh câu mới không trực tiếp tỉnh lại.
Bây giờ.
Xương cốt của bộ thân thể này.
Càng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dùng cũng thoải mái hơn một chút.
- Anh, muốn ăn tôi sao?
Giải Trãi hỏi.
- Đã… từng… ăn… hai… lần… rồi…
Nói bóng gió.
Chuyện đã rõ ràng như vậy.
Thì đừng hỏi.
- Tôi chết, anh ấy cũng sẽ chết thôi.
Giải Trãi mở miệng nói.
- Tôi… sẽ… để… ý?
Châu Trạch biểu cảm lạnh lùng.
Bởi vì anh đã từng muốn nói lại thôi mà nói ra.
Toàn bộ tiệm sách.
Ngoại trừ cái đũng quần đó.
Những người còn lại.
Đều là rác rưởi mà chó trông cửa đem vào trong nhà.
Dường như.
Lập trường của song phương đảo lộn rồi.
Phía bên tiệm sách vốn phải chú trọng đến sự an toàn của lực lượng chiến đấu cao cấp là Trương Yến Phong nhất.
Biểu hiện ra thái độ thờ ơ.
Mà Giải Trãi vừa mới được lão Trương chứa chấp còn chưa ấm chỗ, trở tay liền bán.
Lại biểu hiện ý tứ phải bảo vệ anh ấy.
- Thật ra thì, cũng thật buồn cười, ban đầu anh, không có chết, là do tôi không nghĩ tới.
- Nhưng anh, lại nguyện ý lấy loại phương thức này, tiếp tục kéo dài hơi tàn, thế mà tôi cũng không nghĩ tới.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Quơ cánh tay một cái.
Tỏ ý nói:
- Đến… đi…
Không cưỡng ép.
Làm sao mà anh ta lại giống như trước đây như vậy.
Làm việc mà thích nói nhảm trước nhiều như vậy.
Ngược lại đều là anh ta phải chịu đòn.
Ngược lại đều là anh ta phải chịu bị đánh.
Lại nói nhiều như vậy.
Không phải là tự đánh mặt của mình sao?
Giải Trãi gật đầu một cái.
Tứ chi run lên bần bật.
Mặt đất cũng vì đó rung một cái.
Lại không có tạo thành hư tổn gì.
Thật ra thì.
Từ lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau đến bây giờ.
Song phương nhiều lắm là làm hư sàn nhà của tiệm sách không ít, cũng không làm ra động tĩnh lớn gì đó.
Giải Trãi thì không muốn tổn thương người vô tội, ông chủ Châu trước là đau lòng phí sửa sang lại của mình.
Không khí chung quanh.
Trở nên đông đặc.
Thân thể Giải Trãi hóa thành một luồng ánh sáng trắng.
Trực tiếp xông về phía Châu Trạch.
Châu Trạch chậm rãi đứng thẳng người.
Châu Trạch từ từ nghiêng người sang một bên.
Châu Trạch nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.
Sau đó.
Cánh tay duy nhất còn lại kia của Châu Trạch.
Giống là một cây roi da.
Trực tiếp quăng ra ngoài!
- Ba!
- Ầm!
Giống như là đã tự định số ở trong bóng tối.
Nhưng lại đương nhiên giống như chuyện một thêm một bằng với hai vậy.
Không có mâu thuẫn, không có cao trào.
Cũng không cần giống như Ultraman, bạn đánh tôi một chút tôi đánh bạn một chút, sau đó ngã xuống đất sau đó "Đích đô đích đô đô" đèn đỏ phát sáng.
Cuối cùng là tiểu vũ trụ của đấu sĩ thánh bùng nổ.
K.O đối thủ.
Mỗi lần doanh câu đi ra.
Đều là dứt khoát như vậy.
Lưu loát đến nỗi ngay cả Giải Trãi bị quật ngã xuống đất không nhúc nhích.
Cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
- Tôi thua, nhưng luật pháp, không bại, bản tôn của tôi vẫn còn, anh cũng biết.
- Tôi có vô số phân thân, tôi có thể phân hóa ra rất nhiều Tinh Hồn.
- Nhưng anh dám thực sự ló đầu ra sao?
- Anh phải biết, lưới pháp luật rộng lớn nhưng khó lọt!
Giải Trãi mở miệng nói.
Nói là con vịt chết còn mạnh miệng, cũng không khác biệt gì nhiều.
Cánh tay của Châu Trạch đè ở vị trí ngực của Giải Trãi.
Anh từ từ cúi người xuống.
Cúi đầu xuống.
Để cho mặt của mình.
Tiến tới trước mặt của Giải Trãi.
Có chút buồn bã lại mang theo suy tư chậm rãi nói:
- Lần… trước… anh… chạy… nhanh… quá… nên… quên… hỏi… anh…
Mặt Giải Trãi mặt đỏ lên.
Nhưng vẫn hỏi lại:
- Hỏi cái gì?
Châu Trạch dừng lại trong chốc lát.
Hỏi:
- Đế Nghiêu… đã… yêu… cầu… lựa… chọn… pháp… chi… đồ… đằng…
- Sao?
- Tại… sao… không… lựa… chọn… người… mà… lại… chọn… chó… săn… dưới… tay… mình…
Tại sao Đế Nghiêu muốn chọn một con dã thú để làm pháp chi đồ đằng, thay vì chọn con người?
Vấn đề này.
Thật là: người tôm tâm lợn*!
(đây là một cụm từ trên mạng, nguyên bản là “hà nhân trư tâm” đọc gần âm với cụm từ “sát nhân tru tâm” – có nghĩa là hủy hoại cơ thể của một người, phơi bày, lên án và làm rõ động cơ của người đó bởi vì nếu chỉ giết 1 người, thì với những người không biết chuyện, là bạn đang bắt nạt người đó, và người đó chết vì chính nghĩa, chỉ có vạch trần bản chất của người đó mới thực sự đánh bại họ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận